Trang thơ tháng Bảy của nhiều tác giả
- Thứ bảy - 01/07/2023 03:02
- In ra
- Đóng cửa sổ này
Nguyên Hà
(Hà Nội)
BAN MAI HỒNG !
Nàng thức dậy thật sớm ở một nơi rất xa. Ngôi nhà xinh được tọa trên đỉnh một ngọn đồi này và dưới chân của một ngọn đồi khác. Những ngọn đồi trập trùng và dốc ngược.
Cao nguyên rất xanh và tầng tầng mây trắng. Mây bay lơ lửng trên những ngọn đồi phía bên này và nhìn sang phía bên kia là những đám mây mọng nước. Những đám mây rong ruổi, vô thường !
Bước ra sân là chạm ánh ban mai. Những búi nắng le lói. Nắng sớm đang dâng lên và ngập tràn. Tóc nàng chợt sáng rỡ lên dưới những ánh nắng xôn xao. Nắng vàng rực rỡ thế nhưng cũng chẳng mấy mà tắt lịm bởi những cơn mưa luôn đe dọa.
Những ngọn đồi muốn tỏ bày điều gì trước vũ trụ bao la mà nhấp nhô, cao thấp ? Đồi sinh ra những dáng thông xanh hay nhờ những dáng thông trập trùng xanh kia mà thành rừng Đà Lạt
Rừng thông là một đặc trưng của xứ núi cao nguyên Langgbiang. Thông và đồi núi luôn đan xen, thông đã làm nên một Đà Lạt xanh. Núi đồi ôm ấp và quấn quýt bên thông xanh. Thiên nhiên nhanh đổi thay hay lòng người hay thay đổi ?
Nàng đang nghĩ về không gian núi đồi, những thung lũng mù sương và thấp thoáng những ngôi biệt thự đá. Tất cả đang ẩn khuất và bị “vây bủa” bởi những dáng thông xanh và cỏ dại. Kệ thôi! Thông ngàn đời vươn cao và cỏ ngàn đời vẫn dại !
Nhìn xuống thung lũng sâu hun hút ngay phía dưới kia. Thung lũng ngàn thông và cỏ dại như vừa mở lòng ra, muôn cây lá đang ướt đẫm sương. Nàng vừa chạm tay vào một thứ hoa dại, chắc là Hoa Linh Thảo.
Bỗng có chút gì ngần ngại. Rồi nàng vẫn quả quyết, hãy cứ bước xuống phía dưới thung lũng ấy xem sao. Buổi sớm nơi cao nguyên vừa mở ra, đẹp như một Khải huyền. Buổi sáng đẹp đẽ này sẽ mang tên là Thuận Thảo.
Nàng lặng lẽ, nhón chân đi xuống tít phía dưới sâu hơn. Những bậc đá cũ hoang vu. Thung lũng phủ đầy hoa, dương xỉ và cỏ dại. Nàng gọi nó là Thảo Chi, không phải loài xuyến chi.
Tiếng chim ríu ran trong vòm lá, nghe một giọng hót lúc ban mai lành lót. Tiếng chim
bỗng khua vỡ tan từng chùm nắng. Nàng gọi nó là tiếng Cầm Thảo.
Một khu vườn xanh khá rậm rịt, những thứ cây vươn cao, những lá non vẫy chào và những bông hoa tím li ti còn đẫm ướt sương. Nàng tạm gọi sự trung trinh ấy của hoa là Hạnh Thảo.
Dạo quanh một vòng. Vui hơn, lòng ngập tràn hương thơm của muôn thứ cỏ cây, nơi không gian xanh thật nhiều nắng và gió. Ngôi nhà nhỏ dưới kia nằm ẩn mình trong tàng cây càng thêm bé nhỏ.
Một buổi sáng trong lành và mát mẻ, nó khiến tâm hồn nàng nhẹ bẫng. Sự âm u, bí ẩn luôn quyến dụ nàng với những lối đi về hoang vắng. Nàng gọi đó là lối Sương Thảo.
Nghe trong gió, tiếng mơ hồ của thác nước đang chảy đâu đây. Tiếng rì rào của lá cây và tiếng chim hót trong trẻo cất lên lúc đầu ngày. Một bông hoa hé nở trên mặt nước. Nàng cứ gọi nó là Thuỷ Thảo.
Đúng ra, nàng vừa nghe thấy tiếng róc rách suối chảy và tiếng cá đang quẫy. Những chú cá vàng đang bơi lội trong hồ nước nhỏ và tiếng nước chảy nghe thật gần. Nàng đặt tên cho loài cá ấy là Ngư Thảo.
Nghe tiếng chim hót trong vườn cây ríu ran, thung lũng cao nguyên như bừng tỉnh. Ngỡ như ta đang được quay về ngày xa xưa, ngày cô bé túm tóc đuôi gà. Nghe tiếng hót của loài Cầm Thảo.
Nơi ấy, tít xa miền non cao. Ngày nàng từng được sống gần kề với thiên nhiên. Mỗi ban mai, khi cô bé ấy vừa chạy ra sân, nghe tiếng lũ chim đã ríu rít tấu lên khúc nhạc đầu ngày. Cô bé ấy là Thảo Nhi.
Bây giờ mọi thứ đã thay đổi. Nàng đã đến với cao nguyên và đang ngồi đây. Bỏ lại sau lưng bao thứ được coi là ồn ào, phù phiếm. Nàng ngồi lặng im, lắng nghe mình, nàng cố lắng nghe chính mình !
Lặng nghe hoa nở, lắng nghe chim hót. Im
lặng nghe tiếng những ngọn gió hoang đang thổi vi vút. Thiên nhiên luôn là món quà tặng vô giá của mẹ vũ trụ dành cho con người. Liệu con người có dành ra chút thời gian để tận hưởng không ?
Nhắm mắt lại và ngồi thiền, nàng muốn tập thở sâu. Nghe mây trên đầu và nắng trên vai sáng lấp lánh. Nghe trong không gian những tiếng thì thầm của non cao, thông xanh, mây trắng.
Ban mai hồng đang hiện hữu ở đây, vào chính lúc này. Ban mai hồng mang gương mặt đàn bà ! Nghe những nỗi nhớ thương đang dâng lên, tiếng thì thầm ngân lên trong xa vắng.
Phải rồi ! Nàng sẽ đặt tên cho giấc ban mai, nơi những ngọn đồi trập trùng, ở tít nơi non cao với thông xanh, mây trắng và muôn loài cỏ hoa ngát hương có tên là Hồng Phúc !
Nhớ nắng
GỌI THU
(Tặng Thy Quỳnh)
Nắng hôn lên mắt lá
Gió thầm thì cùng hoa
Mùa hạ dần đi xa
Đu về mùa trĩu quả.
Dáng ai ngồi thư thả
Mơ mộng phương trời hồng
Chiều quê ru êm ả
Xanh cả miền mênh Mông.
Mau về cùng ta nhé
Chớm mùa rồi thu ơi
Mắt, môi ai... e lệ
Ươm vàng lên góc trời...
BÓNG TÀ
(Viết nhân ngày sinh nhật)
Bóng tà qua cửa ngày nào
Hè như lửa đổ… cả vào nắng, mưa.
Tình còn vương nợ ngày xưa
Chân đi đã mỏi bao mùa đa đoan.
Gánh đời xuôi ngược trần gian
Còn mơ mộng một cung đàn ái ân.
Thương người đen bạc đường trần
Đêm nghe xao xác tần ngần lá rơi …
Dưới trăng thương bóng một người
Qua gương thương tóc hết thời còn xanh
Bao nhiêu đắng đót để dành
Thời gian trôi… đã hóa thành niềm vui.
Đi qua ghềnh thác, núi đồi
Vẫn dành nguyên vẹn nụ cười cho nhau.
Lòng riêng ươm mối tình ngâu
Thì thương, yêu, nhớ đến nhau ngại gì?
Đời còn muôn nỗi sân si
Họa mi vẫn hót những khi chạnh lòng
Rượu - thơ thỏa chí tang bồng
Đục trong chẳng vướng bóng hồng ái ân.
Ngày qua năm tháng nợ nần
Bẩy hai xuân sắc xa dần …bến hoa.
Nghe mình đếm tuổi còn xa
Vội chi… hờn trách đời ta bọt bèo….
EM ĐI
Em đi xa thật rồi sao?
Bơ vơ gió lạc lối vào chiều say
Chuối vườn lá rủ xuống ngày
Sao trời mọc cũng bớt dày đêm đêm.
Hãy về đi nhé nghe em
Anh gom kỷ niệm dày thêm từng ngày
Tro tàn gặp gió còn bay
Lẽ nào em mãi đoạ đày nhớ nhung?
Thuyền anh ghếch mạn bên sông
Đêm buồn dốc chén… ngồi trông chị Hằng
Bóng em nhoè dưới ánh trăng
Hồn anh buốt ngọn gió đằng phiêu du.
Cuối hè vừa chớm vào thu
Mà lòng lạnh ngắt như vừa giá đông
Đêm ngày thắc thỏm chờ mong
Hỏi ai? Lấp cạn giếng lòng đây em…
VƯỜN NHÀ
Vườn nhà măng cụt, sầu riêng
Cam ngon, xoài ngọt, dịu êm bóng dừa
Cây cành tắm nắng, gội mưa
Chim từ đâu đến, sớm trưa hát mừng
Vườn nhà đất đỏ mỡ màng
Có bầy gà nhỏ, tung tăng kiếm mồi
Hè về lồng lộng gió khơi
Gọi đàn em tới, vui chơi mỗi ngày
Vườn xanh sương trắng, nắng đầy
Trái thơm ngọt mát, hương bay ngạt ngào
Vườn nhà ngủ dưới trời sao
Đi xa lòng cứ cồn cào nhớ thương.
ĐƯỜNG VỀ THÔN BẢN
Bảy người dân H'Mông
Trên đỉnh cao Hầu Chua
Chẳng quản gì sớm trưa
Chẳng ngại chi nắng mưa
Làm đường về làng bản
Bảy người như siêu nhân
Vác trăm bao xi măng
Xách ngàn can nước suối
Xay vạn viên đá núi
Dưới nắng tràn chang chang...
Ra về, nhớ mãi Hà Giang
Nhớ đường huyền thoại, vắt ngang lưng trời.
SÔNG QUÊ MÌNH
Sông hiền hòa chảy giữa lòng thành phố
Dòng nước mềm như dải lụa thanh thiên
Buổi sáng vui xuôi ngược ghe thuyền
Ta bỗng thấy lòng mình xao xuyến
Sông như hồ dài xuôi về phía biển
Đôi bờ mướt xanh phượng vĩ, thùy dương
Quốc Học, Hai Bà Trưng đẹp những ngôi trường
Áo dài, nón bài thơ tinh khôi màu nhớ
Ngày hòa bình, sông sáng bừng rực rỡ
Nước trong ngần, sông dậy sóng hát ca
Cầu Mới, Tràng Tiền đông người lại qua
Sông quê mình xinh như một lẵng hoa...
NỖI NIỀM CUỐI HẠ
Thu chưa tới lá úa vàng rơi rụng
Khiến lòng ta man mác nỗi buồn theo
Hạ chưa qua nghe xào xạc thông reo
Nắng trải rộng vàng sắc thu trước mặt
Lòng thổn thức đã bao năm chôn chặt
Mảnh tình xưa chua xót héo con tim
Mấy thu qua ta vẫn cố kiếm tìm
Nhưng vẫn bặt bóng chim tăm cá
Ta chỉ muốn tiễn hè vội vã
Đón thu về với tất cả mộng mơ
Để gửi vào ký ức những vần thơ
Của ngày ấy... bây giờ còn không nhỉ?
Ta dạo bước giữa bạt ngàn suy nghĩ
Thuở ngày xưa xen lẫn cả hôm nay
Chờ thu sang ngẫm theo lá vàng bay
Để quên đi những tháng ngày xưa ấy!
Cuối hạ 2023
ÁNH MẮT TRONG MƠ
Em chìm vào hồ mắt anh tình ái
Vành môi anh lửa mềm đốt hồn em.
Nỗi nhớ nhau quặn thắt từng đêm
Nào dám tỏ khi cõi lòng buốt lạnh.
Ánh mắt anh như trời quang mây tạnh
Như biển xanh để em thả thuyền thơ
Khoảng mênh mông dường như chẳng bến bờ.
Cho ngàn xanh gieo mãi cùng ngọn gió.
Em từng mơ trong biển trời thương nhớ
Được bên nhau thoả khao khát tháng ngày
Cám ơn Người Thượng đế tặng men say
Cho ngây ngất hai tâm hồn đồng điệu.
Tam Đảo 20/6/2023
ĐÊM THU
Vũ Thị kim Liên
Đèn sáng anh còn thức
Sương giăng mờ lối đêm
Hoa sữa vương nỗi nhớ
Thương anh rồi thương thêm
Mơ ... Nụ hôn nồng cháy
Chẳng ai muốn xa đâu
Bầu trời sao thao thức
Nhớ anh dài canh thâu
Anh ơi ? Mình có thể
Mặn nồng quên mùa ngâu
Dẫu cuộc đời dâu bể
Sẽ mãi là của nhau
Bao đêm cùng đèn rạng
Ngọt ngào từng ngày phiêu
Tình em luôn trong sáng
Sánh vai nhau giữa chiều
Mặc nắng phai ngày hạ
Vẫn sáng bừng lửa yêu !
VVT
4/2021
(Quảng Bình)
TÌNH KHÚC THÁNG BẢY
Mẹ đi tìm mùa thu
Hoàng hôn đậu trên vai
Mẹ nhặt từng hạt nắng cuối ngày
Gom vào gùi ngô đãy lúa
Bóng mẹ xa dần
Những bước chân đi qua bóng đêm
Mẹ đi tìm mùa thu
Ánh mắt mẹ bừng lên trong sớm mai
Mẹ cõng nụ cười về cho cha
Bộ quân phục cha tìm về ký ức người lính
Mẹ đi tìm mùa thu
Phảng phất hương trầm cay cay lòng mẹ
Nơi anh ngã xuống giữa đại ngàn Trường Sơn
Sau cuộc chiến
Mẹ mòn mỏi đợi chờ
Mùa thu của mẹ
Là chiếc bóng hao gầy năm tháng
Thổn thức bên cha
Vết thương chiến tranh đang còn nhức nhối
Là dòng nước mắt nhạt nhòa
Bên nấm mồ thương anh lỡ hẹn
Một sớm mai
Mẹ nhìn vào khoảng trời xanh
Mùa thu
Mùa thu của mẹ
Tình yêu đằng đẵng tháng năm…
Ghi chú: (1). Ngày 14.11.1972, máy bay Mỹ đánh sập một hang đá ở Km 16 đường 20 Quyết Thắng - cung đường huyết mạch trong chiến tranh thuộc xã Tân Trạch, H.Bố Trạch ( Quảng Bình ), chôn vùi 8 thanh niên xung phong. Nơi hang núi ấy thường có 8 nữ thanh niên xung phong trực làm nhiệm vụ nên gọi là Hang Tám Cô.
(2). Anh Nguyễn Tứ Vỵ, Trưởng Ban Quản lý Đền tưởng niệm các anh hùng liệt sỹ đường 20 - Quyết Thắng đã chứng kiến những câu chuyện diệu kỳ. Tại "địa chỉ đỏ" này luôn xuất hiện những chuyện, những việc liên quan đến con số 8.
Đầu tiên là câu chuyện cây chuối rừng ở trước cửa Hang Tám Cô trổ buồng ra đúng 8 nải. Chuyện buồng chuối rừng trổ 8 nải không chỉ một lần mà lặp đi, lặp lại, đặc biệt là thường trổ đúng dịp tuần lễ húy nhật (ngày giỗ) của 8 liệt sỹ TNXP hy sinh ở Hang Tám Cô.
Ở đền có một đôi tắc kè đến trú ẩn. Một ngày đẹp trời, cặp tắc kè ấy đẻ trứng ngay trong hang. Lạ lùng thay, tắc kè cái đẻ đúng 8 quả trứng.
Tôi trở lại đường xưa ngày ấy đưa em
Em sang xứ người mười sáu năm rồi đấy
Nếu bảo chẳng còn gì thì cũng không hẳn vậy
Nhưng đã nhạt rồi hình bóng cũ hương phai
Trăng trên đường xưa vầng trăng lạnh lắm
Trăng lạnh mênh mông đồng nước mênh mông
Một quãng đa mang bóng câu cửa sổ
Tiếc hận mà chi tiếc hận trong lòng
Có những mối tình thật cũng đáng yêu
Quân tử nâng ly trời xanh nàng kiều
Hoa rơi tay đỡ đàn buông nốt đậm
Giật mình tỉnh lại bây giờ đã chiều
Người cũ tình nhạt người xưa tình xa
Tình tang một thuở ta ngâm câu ca
Rằng yêu không yêu ta hay không ta?
Rằng yêu không yêu ta hay không ta?
Trở lại đường xưa sen xanh đợi thu
Tình tang ẩn hiện mắt môi hát ru
Rằng ngày em đi hoa thắm nơi cũ
Thành ký ức đọng bướm vàng mù u…
Rằng ngày em đi thành ký ức đọng
Hoa thắm nơi cũ bướm vàng mù u…
Nghĩa Đô, 6/7/2023.
VẦNG TRĂNG TRÊN THÀNH PHỐ NGỌC TRAI
Đêm nay Vinpearn vầng trăng treo cao
Trăng ở Hạ Long sóng nước thầm thào
Kể cho tôi nghe một câu chuyện thực
Thành phố Ngọc trai đẹp hơn giấc mơ.
Khách sạn 5 sao cung điện thời nay
Đường rộng ven bờ xanh ngát hàng cây
Những tòa cao tầng huy hoàng ánh điện
Một quầng hải đăng sáng chói ngày ngày.
Hải sản, trái cây, cà phê, trà sữa
Tôi thấy Hạ Long nhiều nhiều nụ cười
Cái nhìn khỏe mạnh người già người trẻ
Tươi tắn làn da mái tóc mượt mà.
Thành phố sinh sôi nhưng không ầm ĩ
Hạ Long tự tin về một hướng đi
Văn hóa, không khói trở thành tiêu chí
Con người mới là mục đích đường đi.
Đêm nay Vinpearn tôi thấy thương em
Cộng khổ cộng sinh nhiều không nhớ nổi
Biển đẹp nhường kia, hoa trăng muốn nói
Về những tháng ngày ta đã cùng nhau.
Thành phố Ngọc trai đón tôi và em
Vầng trăng Hạ Long trở thành sâu thẳm
Vinpearn Trại hè phụ huynh in dấu
Của những nghĩa tình đẹp như ngọc châu!
( Hà Nội )
SÁU MƯƠI MÙA THU
Đường trần em đã trải qua
sáu mươi mùa mưa nắng, mùa buồn vui
đã trải sáu mươi mùa lá vàng rơi
hôm nay mùa thu đã tới rồi.
Anh miên man nhớ về mùa thu ấy
nhìn lá vàng rơi
làm anh nhớ em đến tơi bời
mùa thu ơi
có nhớ chuyện tình hai chúng ta.
Nhớ tóc em bay
vương vấn nắng hanh vàng
nụ cười em như có hoa có nắng
ánh mắt em nhìn làm xao động trái tim anh
bâng khuâng.
Chiều tà
hương ngọc lan mời gọi đón trăng lên
làm hồn anh phiêu diêu không bờ bến.
Hôm nay
anh tặng em đóa hoa hồng thắm
cho em yêu
người đàn bà quyến rũ tuổi sáu mươi
vẫn xuân sắc dịu ngọt như năm nào
tưởng như chưa từng trải qua giông bão
vẫn nồng nàn như sen hồng khoe sắc
vẫn thắp lửa làm thơ tình anh ấm áp
trái tim vẫn rung lên sóng sánh ánh trăng vàng
vang khúc nhạc tâm hồn thao thiết gọi thu sang.
CẢM XÚC BẠCH ĐẰNG GIANG
Bạch Đằng gió lộng biển mênh mông
Gió reo nước cuộn, nước xuôi dòng
Bãi cọc ngàn năm, trời bát ngát
Trống giục quân reo rực trời hồng
Hưng Đạo Đại vương đức thánh Trần
Niềm tin chung đúc của muôn dân
Bạch Đằng giang quân ta quyết thắng
Tiếng reo “Sát Thát” mờ ánh vân
Chí lớn bao trùm khắp núi sông
Điều binh, khiển tướng lập chiến công
Khí thiêng sông núi về hội tụ
Oanh liệt ngàn năm đất Lạc Hồng.
GIỜ ANH MỚI BIẾT
Giờ anh mới biết hạnh phúc là giọt sương đậu trên hoa hồng nhung buổi sáng
là nước mắt sướng vui của mặt trời
và kiếp người như mây trắng trên trời xanh gió đang làm thay hình đổi dạng
Giờ anh mới biết con mình vui cười là bầu vú thơm sữa mẹ
mình chỉ là người thừa
bởi vì khi mẹ hôn lên trán con biết nó khỏe mạnh hay ốm đau
còn mình không biết cô ấy đang lo lắng hay hạnh phúc
Giờ anh mới biết ghen là màu tím của tình yêu và hạnh phúc
không nỗi đau nào bằng sự bất lực của trái tim rên xiết
bởi bình minh hay là hoàng hôn đều tuyệt vời như nhau
Giờ anh mới biết cứ thong dong trong gập ghềnh hạnh phúc
cứ hân hoan trong vương quốc của ái tình tươi mát
bởi tình yêu là điều kỳ diệu nhất của trần gian
Giờ anh mới biết
chửi thề, xăm trổ không phải là hổ báo
im lặng và hành động mới là kẻ mạnh
Giờ anh mới biết
người lên đỉnh núi cao là được đón ánh bình minh sớm nhất và chia tay hoàng hôn đầu tiên
nhưng bên dưới là vực sâu, nhớ đừng sợ ngã sợ đau
Giờ anh mới biết
sống là trải niềm vui, nỗi buồn, sướng khổ khi thực hiện ước mơ của mình và trao nhận yêu thương giữa đời thường
Giờ anh mới biết
chết là một sự giải thoát và chết vì tự do là vinh quang nhất
nhưng anh cũng biết
có người chết không tử tế
vừa đặt tên đường, đắp tượng
giờ Bao Công đang hề ê ế gọi thăng đường
Giờ anh mới biết sinh diệt là lẽ vô thường
cứ sống an nhiên, tự do tự tại
cho đời ngát hương.
Tháng 7 năm 2023
(Hà Nội)
Rằng đi cuối đất nẻo trời
TỰ HÀO VỀ CHA
07/2023
Ái Nhân
(Hà Nội)
CHUYỆN TÌNH HOA CẢI
Có một thời hoa cải
Rực vàng bên bến sông
Có một cô thôn nữ
Mãi em không…lấy chồng
Có một làng ven sông
Có mảnh vườn hoa cải
Có một người con gái
Ươm nắng vàng mùa đông
Có một mối tình hồng
Dịu dàng hương đồng nội
Người trai đi bộ đội
“Cải có chờ anh không?”
Qua bao mùa bão giông
Hoa vàng mong manh đợi
Chân mây xa vời vợi
Cải theo anh… về trời!
Bến sông quê lở bồi
Mắt răm vời vợi khóc
Lau trắng màu tang tóc
Sông Sứ buồn mênh mang
Vườn cải vàng ven sông
Bây giờ không vàng nữa
Mắt răm xinh một thuở
Đắng cay… theo về trời
người ấy không trở về …và cô vẫn đợi…hơn 30 năm trở lại trường
cô giáo tôi vẫn không lấy chồng!
XÓT THU
Kính tặng cô N… Ân Thi !
Bài thơ cô đọc ngày xưa
Trời đông bừng nắng giữa mưa “dầm dề”*
Khóa tình neo bến sông mê
Trao người lính trẻ xa quê lên đường
Niềm tin rực đỏ mái trường
Cô gieo hạt nở mười phương dâng đời
Trường Sơn bom đạn tơi bời
Tình tan vào đất phía trời hư vô
Mưa nguồn trong tiếng hát cô
Vầng trăng vụn vỡ, mắt khô lệ hằn
Kiếp người mưa nắng phù vân
Héo hồn tô thị…mây tần xót thu!
* Bài thơ Đợi anh về - Ximôlôp
GIẤC MƠ TÔI
Tặng đồng đội tôi hi sinh ở biên giới
Mắt quầng thâm những ngày thiếu ngủ
Nắng cháy thịt da, mưa dầm thũng nước
Những vết sước trên vai trên cổ
Loang lổ chiến hào, pháo địch đêm qua
Đầu bạn quấn băng thương loang máu
Đôi chân lê chẳng chạm đất vẫn cười
“Chúng mày về dưới ấy miền xuôi
Nhớ nói với mẹ tao rằng tao còn ở lại
Giữ biên cương mãi mãi vẹn toàn
Nói với cô gái nhà bên thường hay sang giúp mẹ
“Tao không yêu đâu, nàng hãy lấy chồng!”
Lời nói dối của bạn tôi từ đáy lòng chân thật
Mưa xối chiến hào… mắt bạn rưng rưng!
Hơn ba mươi năm rồi xa cuộc chiến tranh
Pháo vẫn nổ trong từng giấc ngủ
Khói súng mịt mù vẫn vương mùi khét lẹt
Máu bạn tôi còn ấm dưới tay mình!
Hơn ba mươi năm rồi sau cuộc chiến tranh
Lệ đã cạn hết rồi trong mắt mẹ
Những người lính - đồng đội tôi rất trẻ
Những linh hồn im lặng giữ biên cương!
Những cột mốc trên đường biên - bia mộ
Chứng nhân lịch sử bạn - thù
Nơi máu xương, đồng đội tôi đổ xuống
Đất nước tôi ơi! bao chua xót, khóc, cười?
ĐỢI
Thêm một mùa hoa cải
Trải vàng ươm góc trời
Mười mấy năm con gái
Dành chờ đợi một người
Ngày ấy ra mặt trận
Cầm tay nhau bồi hồi
Hãy đợi anh em nhé
Anh đi, sẽ về thôi!
Vừa dời ghế nhà trường
Anh xung phong nhập ngũ
Miền Nam cần tiếp lửa
Tổ Quốc gọi lên đường
Anh đi không trở lại
Vĩnh viễn tuổi hai mươi
Mộ anh - ngôi mộ gió
Hài cốt lạc phương trời!
Dù mong manh hy vọng
Em vẫn đợi vẫn chờ
Thêm một mùa hoa cải
Xuân qua tự bao giờ!
ĐI TÌM MỘ BẠN
Tứ ơi! Mày ở nơi nào
Tao đi tìm bạn biết bao nhiêu ngày
Rừng săng lẻ, đắp mộ mày
Lấy dao tao khắc lên cây rồi mà
Mong đưa về chốn quê nhà
Hà Nam nơi ấy mẹ già ngóng trông
Tình đồng đội - nghĩa keo sơn
Đã từng đói khát, đạn bom đã từng
Mày ngã xuống cuối vạt rừng
Mảnh tăng bó vội… hẹn lòng trước sau
Giờ đây quay lại tìm đâu?
Bao năm bom đạn cày sâu đất này
Địa hình vạn vật đổi thay
Linh thiêng hãy chỉ nơi mày nằm đâu
Tao giờ sương phủ mái đầu
Mong tìm được bạn , nỗi đau vơi dần
Về quê gần gũi người thân
Để không quạnh quẽ mộ phần khói hương
Nơi rừng núi giữa Trường Sơn
Tôi tìm mộ bạn giữa cơn nắng chiều.
23/7/2023