BẢY TÁC GIẢ THƠ (2)

Thứ hai - 21/07/2025 10:42
Nguyễn Thế Vinh, Đỗ Thu Yên, Phan Thành Đạt, Trần Trọng Giá, Nguyễn Kiên Thái, Trịnh Bá Sướng và Ngô Ngọc Quảng
Minh họa: ST
Minh họa: ST



NGUYỄN THẾ VINH

Vinh

        Nhà thơ Nguyễn Thế Vinh sinh năm 1946, là hội viên Hội văn học Nghệ thuật Hà Nam cũ, bây giờ là Hội văn học Nghệ thuật Ninh Bình. Ông đã xuất bản 4 tập thơ và Trường ca đồng chiêm, 9 tập nghiên cứu, sưu tầm văn hóa dân gian. Nguyễn Thế Vinh đã được trao các giải thưởng về thơ, nghiên cứu của Ủy ban toàn quốc Liên hiệp các Hội văn học nghệ thuật Việt Nam và Giải văn học nghệ thuật Nguyễn Khuyến (của tỉnh Hà Nam cũ). Ông có nhiều sáng tác về các vùng đất giàu truyền thống lịch sử, văn hiến Hà Nam, Nam Định, Ninh Bình. Xin giới thiệu chùm 3 bài thơ đặc sắc của ông.



 ĐẤT NINH BÌNH

Núi non tạo dáng mỹ thần
Vân Giang sóng xõa bạch vân làm giường
Mây rừng trấn ải Cúc Phương
Cờ lau mải suốt dặm trường sấm mưa

 Cố đô phô đẹp muôn xưa
Nước cờ Tam Điệp...kịp vừa thu nay
 Cung đường cao tốc xuyên mây

 Dứa hương ủ mật, đá quây lâu đài...

 Tràng An thăm thắm hôm mai
Đón người quê cũ...bóng ai đợi đò...


6 - 2025


MIỀN HẠ

Sóng vắt cổ bồng xòe nếp váy
Vòng eo hoa lý Nghĩa Hưng mình
Sông Đáy, sông Ninh chùng giải lụa
Gió quẩn theo chân gái Đông Bình

Người bảo đất này như hũ rượu
Cất bằng men ruộng nếp Quần Liêu
Ta bảo đất này như chiếc đó
Đơm cả khơi xa nhịp thủy triều

Người bảo đất này như sanh cói
Dệt vừa cả nước chiếu giường đôi
Ta bảo đất này như hạt tám
Thơm thảo lòng dân tự mấy đời

Đừng ví von nhiều e chẳng đủ
Mười năm một xã biển cho người
Đầu sóng Cồn Mờ vừa lấp ló
Rạng Đông chừng đã bớt xa xôi...




TRÀ SEN ĐỒNG VĂN

Bỗng tan khi rét bấc mùa đông
Lòng thơ thới tưng bừng ngày hạ
Chén trà nóng muôn năm lặng lẽ
Chắt hương thơm của núi của đồng

Cây đại già bên cửa cũng mong
Bếp rơm rạ đêm dài vẫn tỏ
Hương sen ngát giữa cuộc đời ấp ủ
Cho lòng người lại nhớ về đây...

Ngày mấy tầm tầu chợ tầu quay
Bóng ông lão âm thầm bên quán nhỏ
Vạt áo thẫm hương sen đồng lúa
Một chén đầy như biển chờ ai...




 

ĐỖ THU YÊN
Hội viên Hội Nhà văn Hà Nội

zalo 357233134003292

 

CÂU CHUYỆN ĐỒI SIM


Em đóng quân ở dưới chân đồi
Khẩu đội của anh ở đỉnh đồi sim tím
Mỗi lần xuống chân đồi lấy nước
Anh lại hái đầy mũ sim tím mọng
Áo anh rách giòn vì đạn giặc
Em ngồi khâu vá mạng những nhớ thương
Các chị trong tiểu đội vẫn đọc câu thơ ấy
Mỗi khi em ngồi vá áo cho các anh.

Nhớ một buổi chiều êm cùng anh đi hái sim
Sim tím mọng như bao điều muốn nói
Mà chúng mình chỉ toàn nói về sim
Hết cành lá, hoa rồi đến quả.
Rồi một ngày bom dội suốt ngày đêm
Chị Lành trong tiểu tiểu đội đã hy sinh,

                                  khi cùng công binh phá bom nổ chậm
Mới sáng nay chị hỏi
Em có ưng cậu pháo thủ đó không?
Đường lên đỉnh đồi trở nên xa xăm
Những hố bom làm đồi sim nham nhở.
Khẩu đội pháo các anh
Đã hy sinh một nửa.
Anh
Bị thương rất nặng
Khi em đến, anh chỉ kịp nắm bàn tay đặt lên trái tim mình
Ôi! các chị các anh.

Bao nhiêu đạn bom đổ xuống đất này
Nhưng đường vẫn thông và xe vẫn chạy
Chúng tôi lên đường đi về phía trước
Để lại đồi sim tím mọng nhớ thương.
Nhớ một buổi chiều êm cùng anh đi hái sim
Sim tím mọng như bao điều muốn nói
Mà chúng mình chỉ toàn nói về sim
Hết cành lá hoa rồi đến quả.

Để bây giờ nỗi nhớ vẫn bâng khuâng!..

 



BÊN BỨC BÍCH HỌA PHỐ XƯA


Bên máy nước những chiếc thùng đứng đợi
Một người đã mãi đi xa.
Chỉ mình em nhớ lại kỷ niệm xưa...
Anh vẫn nhường em chen ngang thùng nước
Mỗi sớm mai Hà Nội xốn xang.

Tình cờ em gặp lại anh
Vẫn chuyện nước non bên bờ suối cạn
Rừng Trường Sơn mùa khô lối mòn qua suối
Bó hoa rừng xao xuyến bước hành quân.

Mỗi lần anh đến thăm em
Qua bao cây số đạn bom
Chiến dịch xa hơn
Thư anh đến chậm.
Tin anh hy sinh em biết trước!

Nước mắt ướt nhòa những mơ ước khát khao
Mùa mưa Trường Sơn mênh mang
Con suối cạn nước ngập tràn lối cũ.
.
Em xách chiếc thùng không chông chênh
Hoàng hôn trĩu nặng
Những bức họa trong em giở lật từng trang.

 

 

BÊN HỒ GƯƠM
.
Lang thang bên hồ gặp lại tuổi thơ
Tiếng tàu điện leng keng phố cũ
Bóng bạn nấp sau cây cổ thụ
Tôi vẫn tìm chẳng thấy bạn nữa đâu.
.
Cánh rừng xưa một ngày đôi mắt khép
Tôi về tìm bóng bạn tuổi ấu thơ
Quanh hồ gươm bước chân như níu lại
Thầm nhắc tên nơi bạn trốn tôi tìm.
.
Mặt nước hồ lung linh huyền ảo
Như dấu nụ cười khi bạn tôi soi bóng
Hồ vẫn thế như chiếc gương cổ kính
In dấu bao kỷ niệm linh thiêng.




 

PHAN THÀNH ĐẠT
 
Đat
 
Phan Thành Đạt sinh năm 2006 tại An Giang. Sáng tác văn học từ tháng 4/2025.
 Có thơ đăng trên các báo, tạp chí trung ương và địa phương như: Vanvn.vn (Hội Nhà văn Việt Nam), tạp chí Nhà văn và Cuộc sống, tạp chí Thất Sơn, tạp chí Văn nghệ Trà Vinh, báo Kiên Giang, Nhà văn Hà Nội, Văn chương Thành phố Hồ Chí Minh,...
Phan Thành Đạt đang theo học tại trường Đại học Đồng Tháp.
 
 
MÙA CŨ
 
Có một mùa tôi để quên sau cánh cổng
Những cơn mưa ngập ngừng trên mái hiên ký ức
Tiếng giảng bài vọng qua song cửa lớp
Lẫn tiếng cười và nước mắt âm thầm
 
Tôi đã từng yêu một ánh mắt như gió
Thoáng qua rồi không ngoảnh lại lần hai
Tôi cũng từng viết tên người lên gốc phượng
Mỗi nét gạch là một điều không nói ra
 
Mùa cũ
Chỉ còn lại trong tôi những chiếc lá rơi không ai nhặt
Và câu thơ bỏ ngỏ giữa buổi chiều.
 
 
 
NGƯỜI ĐI TRONG SƯƠNG
 
Người đi qua sương mù
Không quay đầu
Những bước chân ướt lạnh
Ngấm vào đất, không vết tích nào còn
 
Sương không giấu nổi một trái tim đang vỡ
Gió không xua nổi một nỗi buồn nằm yên
Người bỏ lại bầu trời nghiêng
Và một lời hứa như cánh diều không dây giữ
 
Tôi đứng lại
Chỉ để biết mình vẫn còn ở đây
Vẫn còn một trái tim đợi ánh nhìn quen
Dẫu mịt mù phía trước.
 
 
 
DẠ HOA
 
Có những bông hoa mọc trong bóng tối
Không cần mặt trời để nở
Chúng uống sương khuya
Và lớn lên trong những đêm lạnh
 
Hoa ấy không có tên gọi
Không ai cắm vào lọ pha lê
Nhưng mỗi khi gió chạm vào
Lại nghiêng mình như biết ơn đất
 
Tôi cũng từng như thế
Lặng lẽ sống qua những ngày không ai hỏi đến
Và vẫn mở lòng ra
Khi có một bàn tay đưa lại.
 
 
 
NHỮNG NGÀY KHÔNG GIÓ
 
Tôi đi qua một ngày không gió
Lá đứng yên như chưa từng biết bay
Mây cũng ngại trôi
Và mặt trời treo lơ lửng như câu hỏi chưa lời giải
 
Không ai nhắn tin
Không ai hỏi tôi đã ăn gì chưa
Chỉ có tiếng thằng lằn trên vách
Và bóng mình đổ xuống nền gạch cũ
 
Có những ngày như thế
Không buồn, không vui, không cô đơn, không chật chội
Chỉ là… không có gì cả
Mà vẫn khiến tim trống rỗng đến lạ thường.
 
 
 
GIỌT SÁNG TRÊN BẬU CỬA
 
Sáng nay có một giọt nắng rơi vào ly nước
Tôi không uống, chỉ ngắm cho đầy
Giống như bao điều đẹp đẽ trong đời
Chạm đến, nhưng chẳng thể giữ lại
 
Tôi mở cửa
Gió ùa vào cùng hương cỏ dại
Mùi bình yên thoảng nhẹ
Như áo mẹ phơi đầu hiên
 
Tôi không còn bé nữa
Nhưng đôi khi vẫn mơ thấy mình
Ngồi bó gối trên bậc cửa
Chờ nắng lên phía đầu ngõ quê nhà.



 

TRẦN TRỌNG GIÁ
Hội viên Hội Nhà văn Hà Nội

giá

 

TÌM NHAU

Thế là hè sắp đi xa
Ve sầu khản giọng, phượng hoa cánh tàn.

Người đi trăng lạc non ngàn
Mây đen phủ bóng thời gian mù loà.

Đêm mơ thân thiết ruột rà
Ngày mơ người ở bên ta…lặng thầm.

Nhen lên một đốm lửa ngầm
Hạt YÊU đội đất bật mầm mà lên.

Bao ngày mộng mị qua đêm
Quờ tay...như ngỡ có em bên mình.

Hoá ra ôm bóng, ôm hình
Giấc mơ sao nỡ…cố tình ghẹo ta?

 

 

 

MỘT CHÚT VU VƠ


Mùa hè năm nay anh về thăm làng
Ngồi đầu đình nhớ giấc mơ một thuở
Cổng làng bao năm mỏi mong chưa có
Con sẻ ngậm ngùi chiếp chiếp nhắc nhở anh.

Một người quen, hỏi anh giữa cánh đồng xanh
Nghe tiếng chào vẫn ấm nồng đất mẹ
Trẻ con của làng, bây giờ khác thế
Tuổi thơ anh nấp bóng ở đâu rồi?

Dưới gốc đa, em bồng cháu ngồi chơi
Phe phẩy quạt, xua mùa hè chật chội
Vẫn đôi mắt huyền xưa, thời gian như không tuổi
Xoáy lòng anh...mắc nợ một đời.

Vào lính, xa em cái tuổi đôi mươi
Đâu hy vọng có ngày trở lại
Anh không dám trách em là không chờ không đợi
Bởi tuổi xuân con gái chỉ có thì.

Chiều dần buông cái nóng cũng bớt đi
Đám thanh niên cùng nhau tụ tập
Sân bóng chuyền, nhà văn hoá mới dựng
Tiếng hò reo đập, chắn...thật là vui!

Anh đã qua tuổi hoa niên lâu rồi
Nếu ở làng đã lên hàng bô lão
Chiếc giếng đình, giờ như hồ lòng chảo
Cá vàng bơi, hoa súng tím...hóng trời.

Đêm trở về, càng nghĩ càng chơi vơi
Mai xa rồi người ơi! Xin đừng khóc
Tuổi xuân anh, mai một cùng bão lốc
Vẫn giữ tình yêu em đắng ngọt tận trong lòng.

 

 

KHÚC CA MÙA HẠ

Mùa hạ nay sao nhiều khác lạ
Cánh phượng hồng ngơ ngác sau mưa
Con ngõ, vắng chân người dạo bước
Ghế công viên, bụi phủ dày?

Người hát rong lê chân trên mặt đất
Kiếm miếng ăn hơi sức đã cạn dần
Con phố cũ, chỉ mình ta lạc lối
Trong nỗi niềm thi sĩ nhà quê.

Ta hỏi người! Nỗi đau hình gì?
Mà dốc ngược cuộc đời tìm không thấy
Buồn-vui mãi mãi còn dưới đáy
Biết ai còn…nhớ đến ai không?

Nhưng yêu ai? Ta không thể dối lòng
Hoa bằng lăng đã tím vào cuối hạ
Chút tình muộn gửi vào thơ phú
Để suốt đời ta trọn kiếp đa mang.





 

NGUYỄN KIÊN THÁI


Thái
     Sinh năm 1974
     Quê quán: Xã An Vĩ, huyện Khoái Châu (nay là xã Triệu Việt Vương), tỉnh Hưng Yên.
      Tốt nghiệp: Trung cấp Kỹ thuật Tăng thiết giáp (1992-1995); Học viện Chính trị Quân sự (1997-2000);
Đào tạo chuyên ngành Sư phạm Triết học - Học viện Chính trị (2005-2007); Học viện Báo chí và Tuyên
truyền (2011-2013)… Cử nhân Báo chí.
     Hiện là Đại tá, Phóng viên Báo Quân đội nhân dân; Tổng cục Chính trị Quân đội nhân dân Việt Nam.
    Tác giả đã có nhiều thơ đăng ở tạp chí, báo cơ quan Trung ương và địa phương.
    Bản thảo tập thơ đầu tiên: MÙA TRƯỜNG SA - Năm 2025 (sắp xuất bản).

 
 
LỜI HỨA
          Tặng chị gái N.T.M
 
Từ ngày anh đi
Căn nhà thành trống vắng
Hàng ngày chị luôn ngóng trông…
 
Ngày chị lấy chồng
Đã gần năm mươi năm
Hai người về chung một nhà.
 
Giờ anh đi xa
Con cái cũng trưởng thành
Và đã yên bề gia thất.
 
Nhớ ngày anh mất
Gương mặt chị thất thần
Sau nhiều đêm chị thức trắng.
 
Căn nhà trống vắng
Đêm ngày chị tha thẩn
Quẩn quanh chẳng muốn ra ngoài.
 
Chị ngóng anh hoài
Vẫn tưởng anh đi công tác
Như những ngày ở Trường 2.**
 
Gánh nặng trên vai
Chị âm thầm chịu đựng
Chẳng muốn lụy phiền một ai.
 
Nỗi buồn hoảng hoải
Chị giận anh chóng quên
Hứa đi cùng chị suốt đời.
 
Hà Nội, 3/2025
** Trường 2 - Trường Trung cấp KT TTG (cơ sở Yên Thuỷ-Hoà Bình).
 
 
HƯƠNG NHÃN
 
Tháng ba hương nhãn
Lan tỏa bay muôn nơi
Những đàn ong đi tìm mật.
 
Hương nhãn thơm thật
Thoang thoảng vờn tóc em
Hương thơm ngày càng quyến rũ.
 
Em mặc áo cũ
Nhưng vẫn ngời sắc xuân
Hương nhãn bay xa, bay xa…
 
Nửa đời biền biệt
Đầy nỗi nhớ xa quê
Hương nhãn mãi vẹn lời thề.
 
Hà Nội, 3/2025

 
 
 
VỀ TRƯỜNG 2
 
Thời gian nhanh quá
Thấm thoắt ba mươi năm *
Chúng tôi thăm lại trường xưa.
 
Ba mươi năm qua
Có bao điều đổi thay
Nhiều thầy rời xa cõi tạm.
 
Bạn bè phân tán
Đi các quân, binh chủng
Có người rẽ ngang chuyển ngành.
 
Thời gian trôi nhanh
Trường xưa nay khác nhiều
Ký ức ngày nào vẫn vẹn nguyên.
 
Thăm khu huấn luyện
Nhớ lại thời học viên
Ai cũng lấm lem dầu mỡ.
 
Về đây bỡ ngỡ
Ai cũng “cháy” hết mình
Trường hai nặng nghĩa ân tình.
 
 
* Lớp 4TC-43 (1992-1995) ** Trường 2 - Trường Trung cấp Kỹ thuật TTG, Binh chủng TTG (cơ sở 2),
đứng chân ở xã Ngọc Lương, huyện Yên Thuỷ, tỉnh Hoà Bình. Trường 2, ngày 27/3/2025 





 

TRỊNH BÁ SƯỚNG
Hội viên Hội Nhà văn Hà Nội
 

Suong

 

NIỀM VUI NGÀY GẶP LẠI

 

Một sớm hè sang lao xao đầu ngõ.
Chim hót quanh nhà sà xuống líu lo.
Thấp thoáng gần xa xen tiếng nhỏ to.

Như lạ như quen dưới khoảng trời thơ mộng.

Giáp đây, Sướng đấy phải không.
Anh - đồng đội xưa trong chiến trận xa xăm.
Giờ hiện hữu như thân tùng trước mặt.

Bốn mắt nhìn nhau dang tay xiết chặt.

Xúc động ngỡ ngàng theo nhịp đập xốn xang.
Vẫn khuôn mặt chữ điền mày đậm nét ngang.
Mang khí khái phong trần mưu sinh sự sống.
Hai mái bạc trầm ngâm. Không gian như lắng xuống.
Cùng ôn lại những ngày hè nóng bỏng.
Của tám mốt ngày đêm bên Thành cổ năm nào.
Người mất người còn trong ký ức xôn xao.
May mắn hai ta thoát qua cơn tàn khốc.
Ngày ấy chia xa nhanh đà cơn lốc.
Bốn chín năm rồi bụi phú thời gian.
Anh tự hào nơi Học Viện cao sang.

Kiến trúc sư Trưởng khoa mang hàm Đại tá

Tôi hồi hương với vườn cây ao cá.
Lúc rỗi buồn thả ngọn bút dong chơi.

Xua tan đi những trái gió trở trời.

Của mảnh đạn mượn vết thương hành hạ.
Giãi lòng nhau nghe quên bóng chiều vàng ngả.
Thương nhớ vơi đầy bao lưu luyến hợp tan.
Anh ra về mang tâm trạng ngổn ngang.
Tôi ở lại mênh mang tình chiến hữu.
Ước mong sao có nhiều lần tề tựu.

Để lấp đầy hoài niệm những ngày qua.

 

 

 

THÁNG BA.

 

Tháng Ba hoa gạo đỏ trời.

Hạt vừng đội đất theo lời mẹ ru.

Cánh diều nâng sáo vi vu.

Chìm trong lễ hội anh lừ đừ say.

Bùa mê em thả trầu cay.
Thương nhau câu hát ngất ngây ta mình.
Mớ ba mớ bảy chùng chình.
Gió lùa giải yếm Quán , Đình đổ xiêu.

Bồng bềnh nhẹ gót phiêu diêu.

Ngẩn ngơ anh sợ Dạt bèo Mây trôi.

Dùng dằng Người ở Người ơi.

Hội tan giã bạn chơi vơi bóng hình.

Lới lơ vọng mãi sân đình.
 Nôn nao trống giục thậm thình tháng Ba.





 

NGÔ NGỌC QUẢNG

 

zalo 358259942302968

 Ngô Ngọc Quảng sinh năm 1950, tại Vụ Bản, Nam Định (Nay là tỉnh Ninh Bình)
Hiện ở Phường Ba Đình, TP. Hà Nội
Nguyên là Thượng tá Quân nhân chuyên nghiệp - Cục Bản đồ - Bộ Tổng tham mưu
Đã xuất bản các tập thơ: Thử thách 2019, Nắng xuân 2020, Trái tim không tuổi 2024, Lửa tình 2024.(NXB Hội Nhà văn)

 

         KÝ ỨC MỘT THỜI

 

           Một thời tuổi trẻ hăng say
Trèo non, lội suối, đêm, ngày nắng, mưa
           Chia nhau củ sắn bữa trưa
Rau rừng, măng đắng, thiếu, thừa thay cơm
 
      Ngủ hầm, nằm bụi chập chờn
Bom gào, đạn réo, xung đồn tấn công
         Đồng đội dốc sức một lòng
Cùng chung chí lớn, lập công diệt thù
 
   Dồn vang chiến thắng cuối thu
Thằng còn, thằng mất, tai ù, lệ rơi
       Bên nhau đã mấy năm rồi
Nay xa mãi mãi!..Sao trời không thương?
 
    Máu, xương nằm lại chiến trường
Nhuộm tươi cờ đỏ, chiến công lẫy lừng
     Vinh quang Tổ quốc anh hùng
Tự hào lính cựu, tưng bừng ghi công.
 
12/2022
 
 
 

    GIAN NAN CON CHỮ

 
        Tùng tùng trống đánh nhịp vang
Hàng ngang, hàng dọc khăn quàng đỏ tươi
       Trời xanh, nắng tỏa vàng rơi
Cờ bay phất phới, vang lời Quốc Ca
 
           Gian nan con chữ non xa
Vượt đèo, lội suối, mưa qua đường lầy
           Gon từng em nhỏ về đây
Chăm lo đời sống, tình đầy yêu thương
 
        Gieo mầm con chữ vấn vương
Cô, trò không quản điểm trường hút heo
         Đêm đông rét đậm, mưa reo
Nhà quây vách nứa, gió trèo buốt thêm
 
   Thương con trò nhỏ thiếu mền
Đêm nằm thao thức, mồm rền ê, a
      Bảng đen, chữ trắng rối là
Hòa âm trò đọc, mơ xa thành tài
 
         Cô, Thày nâng bước tương lai
Quê hương giầu đẹp, chung tay vun trồng
        Đưa đò bao chuyến sang sông
Nhân tài đất Việt, Vươn hồng năm châu
 
  9/2023
 
 
 
 
MỒ HÔI TƯỚI KHẮP RUỘNG ĐỒNG
 
        Qua bao nắng hạ, bão dông
Rặng tre kẽo kẹt, nắng vồng chân đê
      Cánh đồng ruộng mật làng quê
Lúa, khoai xanh tốt nay chê không làm
 
          Nhà nhà bỏ ruộng không ham
Cỏ vươn xanh mượt, nước tràn mênh mông
       Ngày xưa mưa, nắng chổng mông
Năng xuất bập bõm mơ trong lòng chờ
 
         Đất nước đổi mới từng giờ
Công ty, Xí nghiệp tuyển chờ công nhân
       Ruộng, vườn không ngó xa dần
    Người già, trẻ nhỏ lần khân ai làm?
 
         Xưa kia nghèo đói lòng ham
Thời giờ vàng ngọc việc làm khó khăn
     Ruộng, vườn quấn chặt tay, chân
Siêng năng cày, cuốc bón phân vun trồng
 
         Mồ hôi tưới khắp ruộng đồng
Lúa, ngô, khoai, đậu trổ bông được mùa
        Mừng vui cót chật, bồ thừa
Đất vàng đã trả công qua tháng, ngày
 
             Cơm no, áo ấm vui say
Công nghiệp phát triển từng ngày chớ quên
           Lúa, Ngô, Khoai, Sắn làm nên
      Chân đồng, vai sắt viết lên sử vàng
 
         Diệt bao đế quốc ngoại bang
Nhật, Pháp, Mỹ quấn khăn tang quy hàng
          Tầu tràn biên giới xâm lăng
    Xác đổ như rạ, quấn băng chạy về
 
       Thanh bình non nước sơn khê
Biển, đảo thương nhớ xuân về xốn xang
    Việt Nam hùng mạnh huy hoàng
    Mồ hôi, máu đổ đất vàng nở hoa
 
10/2024

 

 

 

 

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây