Chùm thơ kỷ niệm 50 năm Điện Biên phủ trên không chiến thắng B52 trên bầu trời Hà Nội

Thứ ba - 20/12/2022 08:21
Ảnh minh họa trong trang: ST
Ảnh minh họa trong trang: ST
NGUYỄN THỊ MAI

Hà Nội có cầu Long Biên

Thuở còn thơ đi học
Bài học thuộc lòng tôi đọc đầu tiên
Hà Nội có cầu Long Biên
Vừa dài vừa rộng bắc trên sông Hồng
Lòng vui sướng lâng lâng
Mình người Hà Nội
 
Ngày chiến tranh bom dội
Tôi đi sơ tán những đâu
Cũng thương nhớ cây cầu
Bởi đó là mục tiêu giặc luôn bắn phá
Bởi bãi giữa sông Hồng là ngôi làng yên ả
Có bạn tôi đang sống dưới chân cầu
 
Năm 72, tháng 12
Giặc Mỹ mang B52
Rải bom hủy diệt
Phố Gia Lâm là trọng điểm
Đầu bắc, kho xăng Đức Giang
Cầu Long Biên đầu nam
Nhà ga, sân bay và đường số 1
Xóm đạo của tôi có nhà thờ không lớn
Giặc đều coi là mục tiêu ném bom.
 
Những ngày Hà Nội sống – còn.
Ông tổ trưởng cầm loa đến từng nhà giục đi sơ tán
Trường của tôi xuôi tả ngạn sông Hồng.
Phố vắng, nhà không…
Chỉ đêm đêm đông đoàn xe sang sông
Cầu phao Chương Dương nối Thủ đô và tiền tuyến.
 
 
Rồi một ngày tháng 12  năm ấy
Bạn tôi - cái Đặng Thị Ngọc Hà
Đang mơ ước thành giải phóng quân đi chiến trường xa
Bỗng bị bom ném trúng hầm đang trú
Hà chết cùng 3 em nữa
Cả phố tôi đau xót, nghẹn lòng.
Bên kia sông Hồng
Phố Khâm Thiên, khu An Dương
Tập thể Mai Hương
Bệnh viện Bạch Mai…. Cũng tang thương, tan nát
 
Tôi từ nơi sơ tán chạy về tìm mẹ
Nhà vẫn còn, xóm đạo vẫn còn nguyên
Tôi chạy lên cầu Long Biên
Vẫn sừng sững hiên ngang dù đôi nhịp gẫy
Vẫn sừng sững tấm Pa nô vẽ đoàn quân ra chiến trường bao bàn tay vẫy:
Hỡi miền Bắc đó nặng hai vai
Gánh cả non sông vượt dặm dài…
 
Tôi bỗng ước ao mình là con trai
Để “Xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước
Và phút giây ấy, bài thuộc lòng thân thuộc
Lại kiêu hãnh cất lên:
Hà Nội có cầu Long Biên…
 
Cây cầu, phố nhà tôi ở đó
Đầu cầu bên này có gốc đa, bọn trẻ con chơi trốn tìm thuở nhỏ
Đầu cầu bên kia, có vết chân người lính Lê Dương cuối cùng quay gót về quê.
 
Hà Nội, tháng 12/ 2019



         

         TRẦN MAI HƯỞNG

 

1.Hà Nội phố

(Tưởng nhớ nhà thơ Phan Vũ )

Người đã chạm vào hồn phố
Đêm B52 rơi, Hà Nội lửa ngang trời
Căn gác nhỏ ngả nghiêng còi báo động
Điệp khúc mở đầu tha thiết gọi : Em ơi !

Thành phố ngàn năm một khoảnh khắc cháy lên
Những gương mặt người ẩn hiện
Thi sĩ nhận ra mình giữa bao kỷ niệm
Cây bàng mồ côi hương hoa sữa nồng nàn

Tiếng dương cầm gõ nhịp thời gian
Những cô gái chàng trai bên nhau trong những căn nhà đổ
Giữa đạn bom vẹn nguyên điều không thể vỡ
Tình yêu của những con người

Thao thức trong anh những kỷ niệm một thời
Đêm phương nam khắc khoải một mùa đông Hà Nội
Những hình bóng xưa như vẫn còn ngóng đợi
Hồn phố hồn người lấp lánh những trang thơ

 

x

2. Qua phố Cổ Tân 

Đồ hiệu Prada nhà cao tầng điện sáng
Nườm nượp người xe vòng xoáy phố đông
Chứng khoán Tràng Tiền đỏ xanh ồn ã
Đứng một mình Nhà Hát Lớn cũng cô đơn

Nơi Bến Đá một thời tấp nập
Sông rời đi dòng chảy cũng khác rồi
Thạch Tân thành Cổ Tân từ đấy
Biết mấy lở bồi dâu bể tháng năm trôi

Lòng cứ thấy bâng khuâng ngày cũ
Góc phố chờ nhau lúc tan tầm
Bia hơi chỉ ba hào một cốc
Những chiều xưa cùng bè bạn Cổ Tân

Báo động báo yên hai đầu thành phố
Quán thân quen điểm hẹn dễ tìm
Sóng sánh những vại bia sủi bọt
Mắt em trong veo chưa uống đã say mềm

Bàn trước bàn sau lô nhô rộn rã
Những cái bắt tay vẫy gọi mời chào
Cả thành phố sau giờ trực chiến
Vẻ bình yên vỡ ra cùng những ồn ào

Gần gũi thế một thời yêu dấu
Tiếng nói cười năm tháng vẫn đâu đây
Những gương mặt bạn bè tuổi trẻ
Cổ Tân xưa xanh lắm những ngày.

 

[1] Tấm pa nô lớn căng ở đầu cầu Long Biên ngày đó với 4 câu thơ của nhà thơ Tố Hữu

Nguồn tin: HNV

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây