
Lời BBT:
Sau hai kỳ giới thiệu các tác giả thơ với tiêu đề: Bảy tác giả thơ và Bảy tác giả thơ (2), chúng tôi nhận được một số ý kiến góp ý từ bạn đọc (nói chung) và nhận thấy cần thay đổi số lượng tác giả thơ từ Bảy tác giả còn Năm tác giả một lần giới thiệu là hợp lý. Vì vậy từ kỳ này, BBT sẽ chọn giới thiệu Năm tác giả thơ, và xin vẫn tính là kỳ thứ 3. Trân trọng cảm ơn bạn đọc đã chân tình góp ý, góp bài cho những trang thơ này.
HỒ ĐĂNG THANH NGỌC
CHÂN MÂY
Gần như không còn một doi đất cho cú đáp chân của loài chim di cư
Không còn nữa cọng rêu cuối đông khi đường chân trời cứ dài ra mãi
Dù vậy cũng nên lên chiếc xuồng sắp chìm
Để trở lại con sông neo đậu mảnh hồn làng
Để có thể liệm mình vào trong lũy tre
Nghe dế giun hát trong cỏ
Bài ca vĩnh biệt
Về những ngày đã qua
Như một kiếp người buồn
Kéo dài những muộn phiền hơn niềm vui
Vì những lẽ không đáng có
Như chong chóng quay theo dáng xoay đồng tiền
Giành giựt nhau những cô gái đẹp hay sức mạnh cơ bắp của chàng trai
Về những thủ đoạn tươm vấy máu
để cướp về cho mình những khoái cảm vật chất
dửng dưng và vui mừng trước những thua thiệt của người khác
như những chiến công đắc ý trong cõi sinh tồn cần phải có
Cuộc đời này mệt mỏi quá
Những nỗi mệt nhoài xâm thực các thời khắc bãi hoải
Những thân phận nhàu nát xô vào nhau những số phận buồn
Vô nghĩa như tài sản là những cục sắt rỉ mang theo
Làm rỉ sét cả trái tim
Và máu
Đang chảy khắp nơi trong các khe máy đếm tiền
Buồn nhiều như cỏ
Đầy như gió
Bao la như chân mây
Uh
Không có chỗ nào để đáp cả
Thôi thì bay vào hư vô
May ra chỗ đó không có gì để mình phải ngẫm ngợi
May ra còn trong veo.
XIN HÃY BẮT ĐẦU
Xin bắt đầu xanh rồi hãy chết
Như đám cỏ bên bờ sông kia
Qua mùa lũ này, chúng sẽ chết ngập trong bùn
Nhưng xin bắt đầu xanh một chút
Để lũ dế có thể ăn sương, lũ kiến có thể núp dưới nắng trưa
Và cả lũ rắn độc nữa
Và cho bàn chân em dẫm lên cỏ non
những bước chân mùa rạo rực
Xin bắt đầu vàng rồi hãy chết
Như những chòm hoa la ngà kia
Xấu xí nở trong bão giông, trong mùa đông lạnh lẽo
Không để làm gì, nhưng đó vẫn là sự rút ruột
trên thế gian này
Xin bắt đầu rộn ràng nhịp tim rồi hãy yêu
Thân xác này cho anh, cho em
Chúng ta đã bày tiệc hoan lạc trong đau buồn
trong hoang hoải bởi vì chúng ta chưa biết bắt đầu từ đâu
Xin bắt đầu im lặng và đừng nói nữa
Chúng ta đã nói quá nhiều với những chiếc
lưỡi nhiều màu sắc của con kì nhông
Ngực em trắng nhói đau tiềm thức mẹ
Mẹ không nhiều lời phải không em?
HOÀNG HÔN
Căn phòng bắt đầu tối
Ánh sáng bên ngoài lần lượt tháo chạy
chập choạng cánh dơi như
lũ tàn quân rủ nhau về cuối chân trời
Bám vào chiếc sừng trâu gặm thêm chút cỏ ngọt cuối ngày
Trên cánh đồng hoang hoải
Bắt đầu mở lời càm ràm ếch nhái
Chị ngắt cọng rau chiều
Thả vào cơn rười rượi
Đun bếp nhen những sợi khói lạc bầy
Chuông chùa đổ hồi đầy mâm cô đơn
Đã ba mươi năm rồi như thế
Chị một mình
Nuốt nghẹn hoàng hôn.
THẾ HÙNG

VẦNG TRĂNG HẠ HUYỀN
TRIỀN ĐÊ
VẾT THƯƠNG BỜ BÃI
Dòng sông liếm dần vạt cỏ
Bến sông thành bãi sa bồi
Em gặm nhấm tôi
Mơn man chiều đông lạnh...
Những con sóng trào lên thổn thức
Muốn nuốt trôi
Muốn ngoạm cả bến bờ
Dòng sông ấy bên bồi bên lở
Bên bồi em
Và bên lở là tôi...
Dù mai kia mỗi đứa một phương trời
Vạt cỏ xưa thành vết thương bờ bãi
Tôi vẫn yêu em yêu em yêu mãi
Dù sông có cạn đi
Dù bờ bãi
Không còn...
12/2023.
KHÚC CUỐI DÒNG SÔNG
Gặp nhau
Khúc cuối dòng sông
Anh trao
Lời cuối
Mùa đông
Muộn màng
Đò một lần
Đã sang ngang
Nay tìm
Bến đậu
Lỡ làng nữa không?
Biển đời
Sóng gió mênh mông
Xa xăm
Bờ bãi
Tìm không thấy bờ
Trải lòng vít ngọn câu thơ
Phải duyên nhau lại dại khờ như xưa.
NGUYỄN THÀNH PHONG
NHỮNG TẤM ẢNH TRƯỜNG SA
Những mặt đá phập phồng như giọt máu
Đang neo chặt lại giữa biển trời
Những cánh chim bay mát lành mặt cát
Nhịp bồi hồi cùng nhịp trái tim tôi
Trường Sa dữ dằn sóng gió chẳng xa xôi
Lá phong ba xanh mắt người lính đảo
Cát Trường Sa trắng màu vai áo
San hô đỏ màu máu đỏ
Chảy nồng nàn từ dòng máu mẹ cho
Anh đã mang về từ Trường Sa
những tấm ảnh hiện lên từ lốc cát
Từ bão xô gió giật
Từ sương mù đậm đặc
Từ khói súng bất ngờ […]
Như người lính kiên nhẫn lặng im
Anh đặt tay lên nút
bấm máy ảnh như đặt vào cò súng
Trường Sa trồi lên, Trường Sa chìm xuống
Trái tim đã chọn đúng tầm nhìn
Trường Sa đầy một dáng đứng yêu thương
Những tấm ảnh treo ở phố Ngô Quyền
Đâu còn là của riêng người nghệ sĩ
Trường Sa đau thương, Trường Sa gian khổ
Gần kề vừa trong một cánh tay ôm.
VÕ VĂN TRƯỜNG

Bút danh: Võ Trường
Là Hội viên Hội Nhà báo Việt Nam. Nguyên công tác tại Báo Công an Quảng Nam - Đà Nẵng, Đài Truyền thanh Điện Bàn, Ủy Ban Bảo vệ chăm sóc trẻ em Quảng Nam và hiện nay công tác tại Báo và Phát thanh, truyền hình Đà Nẵng. Võ Văn Trường đã có tác phẩm thơ, văn, bài viết được in trên các báo, tạp chí, tuyển sách ở trung ương và địa phương.
Tác phẩm đã xuất bản:
Kỷ vật của cha, tập Ghi chép và bút ký; Miền cư xá - Tập thơ; Khoảng sân đất - Tản văn và tạp bút; Sương khói bên trời - Tập thơ 1-2-3, đều do NXB Văn học ấn hành.
LỤC BÁT QUÊ NHÀ
I
Chiều đầy một nhánh sông quê
Gọi tôi về với triền đê, chân cầu
Hương cau nương náu giàn trầu
Bao nhiêu xa cách bí bầu thương nhau
Chợ quê, dáng mẹ, vườn rau
Xanh trời, vàng nắng, bạc màu áo nâu
Thu Bồn trong bóng Câu Lâu
Người sang sông để rơi câu hẹn hò
Chiều phai bến nhớ con đò
Sông sâu ai lấy thước dò, mùa xưa
Còn ai đợi dưới cơn mưa
Gió trong mắt lá đung đưa đợi chờ
Tiếng hoa khế rụng cầu ao
Bầy đom đóm ngủ phía rào cỏ non
Trách thầm lời hẹn sắt son
Tương tư chi bởi môi hôn…lần đầu.
II
Phố dài mỏi bước thu sang
Còn đâu nguyên vẹn sắc vàng…hoa sưa
Thiếu bàn tay nói tiễn đưa
Thiếu cơn mưa nói ngày trưa trật rồi
Sắt se sông phía lở bồi
Em sang ngang bữa thôi nôi…nỗi buồn
Triền đê chống chếnh dỗi hờn
Cỏ may thấm nỗi cô thôn… xa người.
Lối thu, ngọn gió rối bời
Bao nhiêu dang dối hẹn lời dối dang
Cánh cò thắt một dải tang
Mẹ tôi đâu nữa, lang thang mây ngàn
Góc sân vắng tiếng giần sàng
Lời ru chia nữa, giọt đàn… quặn đau
Sông gầy quạnh một bờ lau
Vườn xưa hương bưởi, hương cau…nhớ người.
III
Có thờ rồi sẽ có thiêng
Đất quê lề thói có kiêng có lành
Ngẫm lời cha mẹ sinh thành
Bao năm bùn đất sao đành…bỏ quê
Đãi bôi, năm tháng hẹn thề
Trầu xanh, vôi bạc cũng về đồng dao
Thương người ở bước thấp cao
Nổi chìm chi mấy trăng sao thở dài
Đất quê bùn vấy dấu hài
Rưng rưng mái tóc, hoa cài…vu lan
Ngẫm đời vì những đa mang
Cao xanh có thấu, khói nhang…lòng này.
8/2025-V.V.T
PHẠM THỊ PHƯƠNG THẢO

TIẾNG BAN MAI...
Đánh thức tôi là muôn vàn tiếng chim hót ríu ran
Bản hòa tấu vọng vang vách núi
Những âm thanh xé vỡ lớp sương mù sau khung cửa
Chíp chiu chíp chiu, lảnh lót xa xưa
Ướt đẫm và trong suốt, ngàn vạn giọt châu sa buổi sớm
Giống như ngày hôm qua
Lũ chim đồng thanh hòa vang như chưa từng được hót
Bản hòa tấu không cần nhạc trưởng
Chẳng cần ai nghe
Rồi tất cả bay đi
Vẻ đẹp ngân lên phía chân trời...
Tim tôi mọc dày thứ cỏ gai cao nguyên
Ngước lên vách núi
Chẳng còn dấu vết những bầy chim
Chỉ còn lại những khát khao tự do chắp cánh.
Văng vẳng trong tôi
Một giọng hót buồn thảm, cô đơn
Da diết vang lên khắc khoải…
Bầy chim đã hóa thân vào sứ mệnh của ban mai
Chỉ tiếng hót cuối cùng
Tiếng con chim rời khỏi dàn đồng ca
Găm vào ngày
đớn đau như vết cắn.
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn
Chi hội Nhà văn Bắc Sông Hồng - CHÙM THƠ VỀ THẦY CÔ VÀ MÁI TRƯỜNG
TỌA ĐÀM RA MẮT SÁCH "THU NAMKAU"
“ĐƯỜNG VĂN”, THÊM MỘT CON ĐƯỜNG HÀ NỘI
PHẬN ĐÁ - thơ Nguyễn Đình Bắc và lời bình
Trang thơ tháng Mười Một của nhiều tác giả
Hành trình tâm linh miền biên viễn - những chuyện lạ có thật
GIẬT MÌNH LƯƠNG THIỆN
TRANG VĂN TÌNH ĐỜI (*) những suy tư sâu sắc, những chia sẻ tin cậy, những tình cảm ấm áp về văn chương và sân khấu
GIANG ĐĂNG VÀ MONG MANH GIẤC CỎ
Công chúa Ngọc Anh - bể khổ kiếp nhân sinh
CÓ MỘT MÙA THU NHƯ THẾ
VỀ MỘT HƯỚNG VẬN ĐỘNG VÀ PHÁT TRIỂN của âm nhạc dân gian truyền thống Việt Nam hôm nay
THƠ MÙA THU - các Nhà văn nữ Hà Nội
LỜI TIÊN TRI
Đại hội Đảng bộ TP Hà Nội: Đồng thuận - Đổi mới - Phát triển bền vững