Trần Văn Chính
MỘC CHÂU THÁNG BA
Miên man chè vồng như ngực thở
Vỡ một miền xanh giữa núi đá trập trùng
Lắc thắc mưa níu xuân
Em gái Hà Nội tươi váy Mèo làm dáng
Mắt treo mùa thảo nguyên
ĐI TRÊN SÔNG ĐÀ
Sông Đà chảy vào tôi lồng lộng xanh
Chảy tôi qua những nhấp nhô biếc núi
Buông đi những bụi bặm thị thành
Đền chúa thác Bờ - em trôi trong sênh phách hầu đồng
Tôi trôi trong em.
RỤNG LÁ
Phố giao mùa
Hàng cây bời bời trút lá
Cây cắt đau tự làm mới lại mình
Tôi cặm cụi ngược gió chiều
Nghe mình đang rụng lá.
Lại Duy Bến
CHIẾN TRANH
Mẹ chờ chồng rắn đanh như gỗ lũa
Những người vợ chưa một đêm làm vợ
Cả nước là chiến trường
Những đứa trẻ sinh ra đều là con của lính
Chiến tranh ngấm vào da thịt trẻ con.
BÁN TRÚ
Đàn chim ríu rít hót ca.
Đoàng ! Rừng ngơ ngác gió
Hàng cây mặc niệm
Người thợ săn cụng ly nhai cả tiếng chim
Cái ác bán trú.
SẮC LÍNH
Cùng sắc lính
Người nhớ thương đỏ ngực
Người lang thang vùi cái chết nhiều lần
Chỉ có mẹ cạn khô nước mắt
Cứ mỗi lần hương khói lại phân thân...
THẬT
Ta yêu em từ khi nào không nhớ
Nói dối ngàn lần
Em đâu có hoài nghi
Chỉ một lần nói thật
Em bỏ ta đi.
Nguyễn Xuân Đạt
MÔI THƠ
Ta hôn em bằng nụ hôn gió
Em ngây người hôn lại bằng thơ
Nghe ấm từng tiếng chụt
Đêm vỡ òa tin nhắn
Thơ ươn ướt môi thơm.
HỎI MÌNH
Hỏi mình rằng đã đủ chưa?
Góc đời nặng nghiệp, sao thừa góc yêu
Can chi còn níu giữ chiều
Có trăng còn vẫn tiếc diều lạc mây
Hỏi mình sao mãi ngất ngây
LŨY THỪA
Ta bình phương em bằng con mắt chuồn chuồn ngô
Em lũy thừa ta bằng đít con cà cuống
Bài toán gỡ mãi chưa thành
Ta chấm khúc lòng
Cay đấy mà thơm...
NGÃ GIÁ
Ngã giá một mâm sính lễ
Mà hai họ tưng bừng
Nhịp cầu duyên xây bằng vữa yêu đảo nhuyễn
Anh nào ngã giá em
Mà lấy đi hai mươi năm cha mẹ nặng lòng.
Đặng Chấn Hưng
SÔNG QUÊ
Nước trôi lên trời cùng những đám mây
Cá bơi đùa bên chú Cuội
Bắp chân khuya trắng nõn
Bến đá nước trong veo
Tẩy sạch tôi khi về khỏa sóng.
TIẾNG THOI
Những chiếc lá dệt vào đêm
Những chú dế mèn dệt bức tranh tuổi thơ
Tiếng thoi đỏ ánh đèn
Đêm đêm mẹ một mình
Dệt tôi thành tấm vải tâm hồn ngũ sắc.
CỔNG NHÀ
Cổng nhà đã trăm năm
Gạch mài lõm thời gian
Rêu thêu màu không gian
Năm thế hệ cúi mình qua vòm cổng
Tri thức ngẩng cài nôi văn hóa.
Tống Thị Song Hà
NHỚ HỒ XUÂN HƯƠNG
Trăm trái tim kết thành đài sen
Lá... hay thuyền bồng bềnh trên sóng
Hay những lời thơ nức nở vọng về
Sen Hồ Tây khóc nhớ Xuân Hương
Ta rót sương trên lá ướp trà thảo thơm mời nữ sĩ.
TIẾNG RAO ĐÊM
Gió lạnh khua nhàu phố
Tiếng rao bánh khúc nổi chìm qua song cửa đêm đông
Tiếng đàn khuya trườn như dòng sông trong căn phòng nhỏ
Miên man không gian
Tôi mắc kẹt trong âm thanh hai số phận.
THU TRẮNG
Nắng chiều run rẩy
Hương hoa sữa nhạt mờ Thu trắng
Ta khờ khạo níu vầng mây lửa
Mặt trời chìm
Hồ Tây phiền lụy hoàng hôn.
MIỀN TRUNG
Đường về bão lũ đầy nghiệt ngã
Máu đỏ mưa buồn
Những nỗi đau buốt núi
Xin cúi đầu trước mảnh khăn xô trắng
Tiếng than vọng thắt rừng già.
Nguyễn Thị Phượng
QUÊ
Nắng phơi tôi làm khô hạt thóc
Thửa ruộng cày tôi luống đất nâu
Mong manh khói lam chiều, triền đê, mây trắng
Cánh đồng vàng
Đường chân mây óng một hoàng hôn.
THIÊN DUYÊN
Nắng mới hong ngày cũ
Mùa sang lá vàng rải trên lối cũ
Nước sông vẫn ngày ngày trôi trên dòng cũ
Bình cũ rượu mới
Cuộc người say!
NHỚ
Chiếc áo khoá mùa xuân sẫm màu đã cũ
Gió giật tung mùa hạ! Vỡ mây
Hương cốm thơm, thương mùa sen quá lứa
Hoa cải vàng
Đau đáu đợi mùa thương!
CÔ GÁI BÁN HOA
Gánh tháng năm
Gánh cả mùa hoa ra phố
Chắt hương khắp nẻo xa gần
Hương từ em
Thơm đến mọi nhà.
Bùi Thị Thanh Hà
ĐỜI LÁ
Những chiếc lá úp bạc mặt trên đường
Chẳng thể xanh như mùa xuân... xanh mãi
Những chiếc lá ngác ngơ nắng mưa dầu dãi...
Xào xạc gọi nhau về phía hoàng hôn
Thăm thẳm một con đường... số phận.
ĐỢI
Đêm thao thức đợi bình minh rón rén
Ngực cát êm đợi sóng ngả mái đầu
Vầng trăng muộn đợi sao Mai lấp lánh...
Em trăn trở một đời
Mặt trời hạnh phúc đợi nơi đâu?
TỈNH THỨC
Trái đất đầy nước mắt
Đỉnh tội lỗi chất chồng
Nhớ một CON NGƯỜI hóa thân trên thánh giá...
Gió vĩnh cửu thổi vô hồi lịch sử
Bài học nào tỉnh thức nhân gian?