2022
Lê Thanh Hùng
( Bình Thuận )
Còn một tiếng ve ngân
Chùm phượng ngày xưa, hé nụ cười
Mong manh cánh mỏng, khẻ rơi rơi
Bao nhiêu năm, vẫn còn ngộ nhận
Một cánh hoa rung, vướng bến đời
*
Bất chợt, một tiếng ve mồ côi
Oà vỡ chiều trong nắng xa xôi
Như ẩn ức một điều gì đó
Đồng loạt ngân, vọng đổ liên hồi
*
Hoa rơi trên cỏ, đỏ thắm tươi
Lướng vướng trôi, bãng lãng lưng trời
Áng mây trắng về nơi xa lắm
Có chút gì xao động, người ơi!
*
Con đường quen, chầm chậm chiều tan
Bức bối tờ thư đã ố vàng
Ngẩn ngơ đứng, gió đời lồng lộng
Đằm thắm chiều, ngất ngưỡng mùa sang
*
Rộn vang đường những tiếng ve ngân
Bên hiên xưa đứng lặng tần ngần
Gió thốc xối, tóc dài líu quíu
Mùa hạ vàng, lẩn khuất quanh sân ...
Lựa chọn
Em, chênh vênh giữa đôi bờ lựa chọn
Cứ mong manh, lặng lẽ cuốn trôi đời
Rồi tiếc nuối, thẩn thờ, đôi quai nón ...
Để nữa đời qua, chống chếnh, chơi vơi
*
Được một điều, mà nhiều điều phải mất
Hay mất một điều, để được nhiều điều
Cứ đắn đo với tháng ngày tất bật
Trong cõi mưu sinh, nắng sớm, mưa chiều
*
Ánh mắt em nhìn, đâu là hạnh phúc ?
Nét hồn nhiên, sao thấp thoáng u buồn?
Dẫu đã biết, là ... đáo giang tùy khúc
Họp bạn, đêm về, lóng lánh lệ tuôn
*
Thả câu thơ buồn, chảy vào mái ngực
Thương người năm cũ, buông xuôi về đâu?
Trên bến vắng, chiều rụng rơi ký ức
Miên man trôi, bao cay đắng tình đầu
*
Năm tháng tròn đời, tuổi xuân căng mọng
Bao nhiêu năm, trong góc khuất, tình nồng
Nguyên trái tim hồng, dưới làn áo mỏng
Khát khao chiều, đằm thắm, mênh mông ...
2015
Quên
Chiều đi êm, đổ giọt rơi
Khẻ khàng sóng vỗ, gọi mời trăng lên
Bến xưa quên sóng xa duềnh
Em quên mùa chín ngọt mềm môi nhau
Tiếc ...
Thâu đêm sao tiếc, kiệm lời?
Vin tay bẻ, nhánh hoa đời ngày xưa
Chiều nào nắng, sáng nào mưa
Mở bừng mắt dậy, người đưa thiệp hồng ...

Nguyễn Thế Phú
( Hà Nội )
HOA MỘC MIÊN
Tặng K.
Hoa rụng sân chùa vắng
Nép mình bên tháng ba
Lại một lần xuân qua
Xù xì thêm nỗi nhớ!..
Chiều mộc miên dang dở
Tuổi thơ ai chân trời
Vô tình hoa lỡ rơi
Chút hồn nhiên qua ngõ!..
Tháng ba quàng mầu đỏ
Pha hình hài mộc miên
Em nhặt cài làm duyên
Buộc Ai vào nỗi nhớ?!.
VÃN HẠ
Tặng T.
Nép mình bên ô cửa
Nhìn nắng đang nhạt dần
Chiều rơi đầy tán lá
Bỗng nghe lòng bâng khuâng!..
Ngày cũ hằn trên sân
Lá bay đầy trước ngõ
Tình ai còn bỏ ngỏ
Hạ về thương một thời!..
Thương thì thương thế thôi
Chắc gì ai còn nhớ?!..
Ngày đầu tiên bỡ ngỡ
Bàn tay chưa dám cầm!...
Giờ phượng rợp đầy sân
Ve bớt phần rỉ rả
Sao hạ còn nấn ná
Người thương xưa...
Đâu rồi?!..
BÊN SÔNG CẦU
Tặng D.
Chiều thẫm bờ sông đợi
Ngồi lặng bên ly trà
Nhâm nhi - đời - chát đắng
Sông Cầu không bóng qua?!..
Gửi nhớ về đâu nhỉ?..
Sông mang con đò đi
Người thương giờ viễn xứ
Đêm - Mình - Sông thầm thì...
Thương vị trà mưa nắng
Sông Cầu không bóng qua
Hồn em như chiếc lá
Buồn “đêm đông không nhà”!..
Em đứng bên này sông
Trông mưa về cuối phố
Người ở đâu chưa về
Làm em buồn em khổ?!..

Cần Vũ
( Hà Nội )
LẠC VÀO CÕI MỘNG
Thấy mình là hạt cát
Sóng cuốn ôm vào lòng
Chìm sâu... chìm sâu mãi
Giữa biển trời mênh mông.
Là mây giữa tầng không
Gió dìu trôi thật nhẹ
Tan dần... tan thật khẽ
Hoá thân vào hư vô.
Giữa mặt đất cằn khô
Bỗng hoá thành cọng cỏ
Tấm thân gầy bé nhỏ
Úa tàn và đơn côi...
Đêm lầm lũi dần trôi
Giấc mơ vừa vụt tắt
Suốt một đời lượm lặt
Cõi mộng nào cho tôi?
CHIỀU NGHIÊNG
Chiều nghiêng
rớt nắng ngoài song cửa
Nỗi nhớ
nghiêng về phía hoàng hôn
Thoáng cánh chim trời
nghiêng tìm bạn
Lá khẽ chao nghiêng
ngọn gió lùa.
Dõi theo vạt nắng
nghiêng màu lửa
Tâm hồn nghiêng
giữa khoảng hư không
Lãng đãng mây mờ
nghiêng sườn núi
Sầu nghiêng
chạm buốt
sợi tơ lòng.
GIỌT ĐÀN KHUYA
Giọt đàn khuya rớt neo đầu ngọn gió
Cây rầm rì thả nỗi nhớ vào đêm
Vắng bóng người, phố bỗng rộng dài thêm
Vầng trăng khuyết lúc như mờ, như tỏ.
Bước chân đưa lặng thầm qua lối nhỏ
Thoáng bóng hình, còn đâu đó thân quen
Nhớ giọng cười, làn hơi ấm kề bên
Gần gũi lắm, mà sao giờ xa quá.
Lẻ loi bước, con đường như rất lạ
Có lẽ nào nơi ta đã từng đi
Có lẽ nào từ giây phút phân ly
Hồn trống rỗng, trái tim thành hoang mạc.
Người đã khác, đêm vô tình cũng khác
Nốt nhạc trầm xao động giấc mơ xưa.
Sương phủ dầy, hay trời rắc màn thưa
Nhạt nhoà bước, nhạt nhoà trong hoài niệm.
Ở PHÍA KHÔNG EM
Gió heo may rắc lá vàng lối cũ
Liễu ven hồ buông tóc chải lưa thưa
Tôi đi tìm kỷ niệm dấu yêu xưa
Nghe trầm mặc tiếng chuông chùa Trấn Quốc.
Lá lao xao níu quanh bàn chân bước
Em như gió, như mây, như làn nước hồ thu
Có lẽ nào tình như kiếp phù du
Chợt đến, rồi đi, để lại miền hoang vắng.
Phía không em, một dáng hình thầm lặng
Ngóng trông hoài, chờ đợi mỗi mùa qua
Hoa sữa vẫn nồng nàn theo ngọn gió bay xa
Mùi hương quyện suối tóc mềm thu ấy.
Góc phố thân quen, kỷ niệm ùa thức dậy
Nghe nghẹn ngào, thổn thức mỗi thu sang
Bóng chiều tà, vệt nắng chếch xiên ngang
Đan kẽ lá muôn ngàn tia chấp chới.
Ngước trông lên, áng mây buồn vời vợi
Chậm rãi, lặng lờ trôi về phía hoàng hôn
Có lẽ nào trời sẽ đổ mưa tuôn
Cho dịu mát một chiều thu lẻ bóng.
Mặt nước Hồ Tây mênh mang ngàn gợn sóng
Lấp lánh ánh vàng, thêm rạo rực con tim
Nhung nhớ thu xưa tôi mải miết đi tìm
Hình bóng cũ trong một mùa thu mới.
Em sẽ tới, chắc rồi...
em sẽ tới
Cho sắc thu vàng đẹp mãi
phải không em?
TÌNH SÓNG HẠ LONG
Em lại trở về bên Hạ Long xanh
Thấp thoáng bóng con thuyền neo bến đậu
Thân thương dáng núi Bài thơ yêu dấu
Biển dạt dào tha thiết sóng tình anh.
Em dang tay ôm ngọn gió mát lành
Nhẹ chân bước dịu êm bờ cát trắng
Trái tim em bao tháng ngày thầm lặng
Ngóng trông hoài về phía biển xa xôi.
Đến hôm nay được về với biển rồi
Lòng rạo rực khi về nơi xưa cũ
Tuy xa anh nhưng lòng luôn ấp ủ
Ngày trở về nhắn nhủ những yêu thương.
Núi nghiêng mình soi bóng giữa đại dương
Hòn Trống Mái vẫn ngàn năm đứng đó
Hang Trinh nữ dấu chân mòn lối nhỏ
Sóng dập dờn nâng nhẹ bước chân em.
Động Thiên cung lung linh ánh điện đêm
Hàng nhũ rủ mái vòm thêm mờ ảo
Cây cầu nhỏ bao quanh như tay áo
Xôn xao long giữa biển đảo quê hương.
Vịnh êm đềm ngàn lớp sóng thân thương
Như tình anh mãi ngàn năm còn đó
Không thét gào như bão giông cuốn gió
Sóng dạt dào
chỉ đủ
để yêu em.
HN, 2018- 2022