“…Về nhà, tôi cứ mãi vẩn vơ: Sao anh không tranh thủ lúc còn trẻ, lúc đương được Trời cho nhiều lộc lá mà chuyên tâm vào việc “ăn mày lộc Thánh” để tạo tích lũy, phòng lúc ốm đau bệnh tật, ham mấy chuyện thơ phú hão làm gì? Vài năm nữa, khi tuổi cao, sức yếu, lộc Trời cho đến lúc phải cạn, phải kiệt mà nhu cầu thiết yếu của cuộc sống như bước dồn vó ngựa thì sao? Nhưng rồi, tôi nghĩ: Đời mà! Mấy ai dễ vất bỏ được những Tham - Sân - Si ngồn ngộn trước mắt ra ngoài vòng danh lợi để an nhiên tự tại với cuộc sống thanh bần? Dù anh có là thầy tướng số đang được nhiều lộc lá Trời cho, thì dao sắc vẫn không gọt được chuôi, anh vẫn chỉ là một trong những con thiêu thân đang luẩn quẩn chạy vòng quanh bánh quay định sẵn của số phận.
Anh, tôi và bao người khác, chỉ là những con thiêu thân nhốn nháo chạy vòng quanh chiếc đèn cù số phận. Biết đấy nhưng giãy không ra. Muốn thoát nhưng càng vẫy vùng thì sợi dây “nghiệp chướng” càng thêm xiết chặt. Không biết thì sao cũng được nhưng biết rồi thì thôi đành lựa cách để thuận số mà sống. Bất chợt, tôi nhớ tới câu đám trai làng thường tếu táo: “Vui nhưng đừng vui quá!”. Vâng! Có lẽ nên vậy chăng với số phận của mình?!”.
Hà Nội, 28 tháng 01 năm 2018
( Trích: CHUYỆN VỀ THẦY XEM TƯỚNG BÙI CAO THẾ, Tùy bút của Đặng Xuân Xuyến)
THÁNG BA
Nắng vàng lên lối tháng ba
Hoa xoan rắc tím la đà ngõ xuân
Thương thầm từ thuở thanh tân
Lời không dám ngỏ… phù vân hồn tình
Bão giông nén đáy tim mình
Đôi khi chợt thức bất bình gió mưa
Người giờ còn nhớ xuân xưa
Cái đêm tan hội ta đưa nhau về
Bến mê mưa gió dầm dề
Chênh chao giấc điệp bộn bề nhớ thương
HƯƠNG XƯA
Mưa xuân giăng tím vườn cà
Bên hiên cây bưởi bung hoa trắng ngần
Nụ cười em thuở thanh tân
Sắc hương ngan ngát làng gần làng xa
Đương thì con gái tháng ba
Xuân lên mơn mởn như là đang yêu
Rập rờn cánh gió phiêu diêu
Tinh khôi hoa nở rất nhiều hương quê
Nửa đời phố bỏ bùa mê
Rưng rưng xuân gọi ta về ấu thơ
Ngạt ngào nưng nức giấc mơ
Chùm hoa em tặng đến giờ còn thơm
TINH KHÔI
Tiếng cười từ phía nhà ai
Thơm ngan ngát thức ban mai dậy cùng
Trắng trong e ấp thẹn thùng
Sấm non thấp thoáng ì ùng…tháng ba
Đầy vườn từng cụm đơm hoa
Tinh khôi cánh trắng kiêu sa dịu dàng
Ngây thơ mắt lá mơ màng
Rung rinh áo nắng khẽ khàng cởi hương
Nồng nàn dịu ngọt vấn vương
Xốn xang hoa nở, lòng tương tư người
Em như hương nhụy diệu vời
Thơ hôn ngây ngất lên mười ánh trăng
CHÙM THƠ XUÂN
MƠ XUÂN
Xuân cởi áo
Khoe nõn nà búp lá
Nắng hồn nhiên
Gió vồn vã đa tình
Sương sớm mơ màng bảy sắc lung linh
Hoa rộn ràng đua thắm trước bình minh
Xôn xao nắng rung rinh nhảy nhót
Gió hân hoan. Chim vui hót trên cành
Em gánh mạ dệt đồng xanh con gái
Bội mùa thơm hoa trái… giấc mơ lành.
DUYÊN XUÂN
Cành xuân hé nụ mai vàng
Áo đông trút bỏ ngỡ ngàng vào giêng
Lưng trời chim én chao nghiêng
Lả lơi mây trắng, linh thiêng má hồng
Làm duyên con gái chưa chồng
Bên hoa, tóc thả bềnh bồng ban mai
Nồng nàn sắc ngọt giêng hai
Vân vê tà áo liếc dài tiếng quyên
Mi cong má lúm đồng tiền
Ngẩn ngơ xuân nở xanh miền thảo thơm.
CÚC HỌA MI
Nói gì bông cúc họa mi
Mà em chúm chím thầm thì với xuân
Dịu dàng ngọn gió phân vân
Chồi non thức giấc thanh tân gọi mời
Nghiêng nghiêng bên tím diệu vời
Chênh chao cánh mỏng ru lời thiết tha
Lả lơi ong bướm la đà
Em duyên dáng thế như là họa mi
Bao mùa xuân đã thiên di
Họa mi vẫn tím, em thì vẫn xinh
Rộn ràng hoa nắng lung linh
Hồn thơ thơm, tóc thả tình xuống mơ.
MƠ DUYÊN
Xuân ùa về long lanh
Cây cằn khô bừng thức
Gió hoan ca trên cành
Gọi mầm xanh rạo rực
Nắng mới về nô nức
Véo von chim chuyền cành
Líu lo hồn chân sáo
Én ru trời trong xanh
Mai đào bừng đua thắm
Nón nghiêng che mắt huyền
Bến thuyền quyên trảy hội
E ấp cười… đưa duyên
Nâng chén mừng năm mới
Uống mùa xuân mắt huyền
Nhắm lưng ong, ngực nõn
Say… mơ màng du tiên.
Nguồn tin: Bùi Việt Mỹ
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn