Chùm thơ của Lan Phiến
- Thứ năm - 17/09/2020 09:02
- In ra
- Đóng cửa sổ này
Lan Phiến
SẮC THU
Có một vòm trời xanh
Lung linh khung cửa nhỏ
Một ngọn gió mát mẻ
Thế là thành mùa thu
Mùa thu em thêu áo
Pha nhiều hơn sắc vàng
Mùa thu từng ngõ nhỏ
Gió bỗng về xốn xang
Lòng bay theo điệu nhạc
Rung lung linh thắm xanh
Lời ca hay nét vẽ
Của bao la yên lành
Những bồng bềnh chân sáo
Mắt bừng vui trống trường
Bao sắc thu một thuở
Thành một miền quê hương
Rồi trời thu chớm sương
Gieo lạnh những cung đường
Ai quay lưng dứt áo
Cho vàng một mùa thương
GÓC NHÌN
Bao ngày không covid
Thấy thường thường quanh mình
Một ngày covid phủ
Thấm bao nghĩa nhân sinh
Bao ngày ta bên nhau
Bình thường trong nếp nghĩ
Bỗng một ngày phải xa
Tiếc từng điều đung dị
ĐANG TRÔI
Hôm qua tóc xanh thế
Hôm nay bạc nhiều rồi
Còn bao việc dang dở
Trên kiếp người đang trôi
Có bao nỗi trăn trở
Thơ làm sao viết ra
Ở nơi không hẹn trước
Còn bao là thiết tha
Một tiếng gà giục sáng
Một dòng sông đang bồi
Một bông hoa hé nở
Một nụ cười cháu tôi
Nghe đồng hồ tích tắc
Trong đêm thâu quen rồi
Dẫu không là công việc
Vẫn chất chồng đầy vơi
Hôm qua tóc xanh thế
Hôm nay bạc nhiều rồi
Dẫu không nhiễm covid
Vẫn biết mình đang trôi !
9/2020
CŨNG TRẦM TRONG THƠ
Trăng không khóc đâu
Ai biết trăng buồn
Một mình tỏa sáng
Một mình du dương
Em không khóc đâu
Ai biết em buồn
Đi về một bóng
Dám đâu dỗi hờn
Nỗi buồn của trăng
Buông rơi vào đất
Nỗi buồn của em
Hư vô vây chặt
Dẫu nhiều triệu năm
Dẫu là chớp mắt
Cùng chung trời đất
Thả buồn mênh mang
Rồi trăng tự tròn
Quên nhận để cho
Rồi em tự hát
Cũng trầm trong thơ
VIẾT CHO NGƯỜI
Thôi anh rẽ còn em đi tiếp
Không bận lòng tại ai, tại sao
Lối anh rẽ từ nay em không biết
Có xanh trời, xanh gió, có lâu phai
Đường em đi là những chuỗi ngày dài
Sẽ phải vượt, chắc nhiều đêm trắng
Biết làm sao, đành nhận phần cây đắng
Không trách nhiều, để vẫn chính là em
Bước thu sang mưa bão triền miên
Nhưng rồi cũng sẽ thu xanh thắm
Bước xa nhau lòng đau bao cơn sóng
Mong như thu sớm êm ả, yên binh
8/2020
CẢM XÚC XUÂN
Xuân lả lướt về trên cánh hoa
Những cung đường tấp nập gần xa
Mùa đông còn níu từng cơn lạnh
Cờ đỏ ấm trời, nhạc rộn ca
Cô gái trồng hoa, cất gánh hoa
Chàng trai lập nghiệp bước bôn ba
Đem về quê nết thiêng liêng tết
Đầy ắp thanh xuân, bộn rộn nhà
Bao giọt mồ hôi lẫn hạt mưa
Tan trong phơi phới bước chân mùa
Vòng quay trời đất luôn kỳ diệu
Xua rét đông, chia chút nắng thưa
Ta cũng xin xuân chia chút thôi
Một nhành lộc thắm, nắng hồng tươi
Một ly rượu thắm như lời hứa
Một chút men yêu đủ đắp bồi !
QUÀ LÁ VỐI
Bạn tặng em lá vối
Chẳng phải bạn nghèo đâu
Em nhận quà lá vối
Chẳng phải em không giàu
Buổi kỹ xảo công nghệ
Lòng người dễ đổi màu
Bạn sợ em thành phố
Khó giữ mình trước sau
Bạn tặng em lá vối
Là muốn nhắn đôi câu
Đâu ngờ thành duyên cớ
Chát, ngọt còn theo nhau
SẮM TẾT
Tết đang về qua ngõ
Sao chưa chịu vào nhà
Cứ đung đưa lá hoa
Trong bồng bềnh nắng gió
Anh cũng đang đâu đó
Như là bớt xa xôi
Thêm một năm xa nhỉ
Là gặp nhau gần rồi
Tết ơi hãy dừng cửa
Mình sẽ sắm tết mà
Cho mới bếp, mới nhà
Mới lòng mình đang cũ !
VỚI THU
Dẫu đời bao việc bộn bề
Mùa thu nắng gió vẫn về thảnh thơi
Cho mình những phút buông lơi
Chân đi chầm chậm, ngắm trời biếc xanh
Bao êm ả, bao trong lành
Lâng lâng mình cũng muốn thành mùa thu !
MÙA ĐI
Mùa đi cho hạt nắng
Rơi nghiêng nghiêng nhạt vàng
Mùa đi cho ngọn gió
Tìm cũ xưa lang thang
Mùa đi là mây khóc
Là lá hờn dỗi rơi
Những thoáng chân ngơ ngác
Những câu thơ ngậm ngùi
Bước chân mùa xao xuyến
Những ngày xưa biếc xanh
Để rồi thêm đong đếm
Từng mùa em xa anh !
LÂY TƯƠI XANH
Em chào,nụ cười rất tươi
Hồn nhiên như của một thời ngác ngơ
Em buôn rau, tôi làm thơ
Rau em xanh mướt, tôi tô thu vàng
Rau em vốn lãi đàng hoàng
Thơ tôi hao tổn tâm can bốn mùa
Rau em ai cũng cần mua
Thơ tôi không bán, chỉ vừa tặng nhau
Hình như thơ rẻ hơn rau
Nhưng thơ biết thấm nỗi đau nhân tình
Còn rau em biết tự xanh
Cùng thơ tươi héo, để thành thế gian
Em đang xanh, tôi đang vàng
Cùng chung một chuyến đò ngang sớm này
Gánh rau tươi, nặng vai gầy
Nuôi con ăn học, nuôi ngày mới lên
Nuôi chồng xuất viện vừa yên
Âu lo trong thoáng cười thêm thảo hiền
Chia tay, em vẫn cười duyên
Lây tươi xanh cả sang miền thơ tôi !
THỨC QUEN
Thức quen rồi, chẳng sợ đêm dài
Sợ ban mai nắng không vẫy gọi
Sợ bàn chân không còn biết vội
Sợ từng đêm, mình khang khác mình hơn
Thức quen rồi chẳng sợ đêm đen
Vì thực ra, đêm luôn rộng mở
Lạnh bão hoà, không lạnh hơn được nữa
Sợ tiếng đồng hồ gợi trống vắng vô biên
Thức quen rồi, đời có dài hơn
Hay mệt mỏi, liệu có ngày làm lại
Bao đêm thức mà vẫn đầy vụng dại
Vẫn soi hoài vào tấm gương đêm !
CHỚM ĐÔNG
Thu như khỏa vào thơ
Nắng vàng ươm rạng rỡ
Gió như kẻ khát yêu
Cứ tìm về lối ngõ
Đông rập rình đâu đó
Sớm mai lành lạnh sương
Em trong xanh nét vẽ
Khăn mỏng mắt thu vương.