Trang thơ Tháng Tư của nhiều tác giả

Thứ ba - 01/04/2025 05:11
Vương Cường (Nghệ An), Đức Quả và Nguyễn Quốc Trung - (theo Báo Đồng Nai), Hồng Quang (Hà Giang ), Nguyên Hà (Hà Nội, ) Nguyễn Đăng Soạn (Hà Nội), Hoàng Nguyên (Hà Nội), Trần Văn Khương (Kiên Giang), Nguyễn Lâm Cẩn (Hà Nội), Trần Trọng Giá (Hà Nội), Lê Thanh Hùng (Bình Thuận), Võ Văn Thọ (Quảng Nam). Đỗ Nguyên Thương (Phú Thọ), Nguyễn Khang (Hà Nội), Phạm Hồng Phấn (Hà Nội), Nguyễn Thiện (Hà Nội), Lê Hữu Bình (Hà Nội), Lưu Lãng Khách (TP. Hồ Chí Minh)…
Ảnh minh họa trong trang: ST
Ảnh minh họa trong trang: ST

 

Vương Cường
(Nghệ An)
 
 
Khi ấy mặt trời chưa lên
 
Chỉ có pháo bắn thật gần
mới được cười thoải mái
bom nổ loạt thật dài
mới hát hết một câu
 
Pháo sáng vãi đúng đầu
mới nhìn rõ mặt nhau
mới nhìn rõ những cái đầu
mọc lên từ cát
giống một vườn cây ươm
 
Chỉ có dứt hẳn tiếng pháo, tiếng bom
mới nghe tiếng gào
của dòng sông chảy xiết
tiếng quẫy nước
phải rất tinh mới nghe thấy được
trong chớp lửa nhập nhòe
chúng tôi vượt sông
 
Chỉ có ánh sáng vừa lên
mới trông rõ dải sao trong khói bom
không đứng yên mang tâm hồn chiến sĩ
mới trông rõ dòng sông Đồng Nai lấp loáng
chảy ngang
và đội hình chúng tôi vượt qua
hàng dọc
thành một dấu cộng
mặt trời khi ấy chưa lên
 
Mặt trời sẽ lên thôi
chúng tôi đẩy mặt trời lên
để nhìn rõ Sài Gòn phía trước
để viên đạn bay đi khỏi lạc
bầy chim xòe quạt đón mặt trời
 
Sài Gòn ơi!
hồi hộp kia rồi
qua họng súng bồn chồn trên sóng nước
mặt trời khi ấy
vẫn chưa lên…
 
Vượt sông Đồng Nai.
30-4-1975

 
 
 
 Đức Quả
 
Đêm vào chiến dịch
 
Ta lại mở những cung đường mới nữa
Đường dài không nhớ hết những đoàn quân
Bánh xe lăn hòa với những bước chân
Ngọt trong gió đêm hè chiến dịch
Ôi con đường dẫn ta tới đích
Là con đường có ánh sáng hàng tiêu
Đồng chí công binh bắt tay người ra trận
Thấy con đường ấm như bàn tay
Từ Xuy Nô đến ngã ba Cây Điệp
Những con đường nối bước xung phong
Đêm không ngủ dẫn xe vào trận đánh
Bóng nghiêng dài trên tháp pháo xe tăng
Ngâm mình trong nước lạnh
Nhổ rào kẽm gai, cột sắt
Áo loang màu đất, mùi bùn
Tất cả vững vàng trong thế trận tấn công!
 
Bến Cát, tháng 4-1975
 
 
 
 
Nguyễn Quốc Trung
 
Trận cuối cùng
 
Mai vào trận cuối cùng
Đêm nay ta không ngủ
Tin vui như hoa nở
Náo nức mãi trong lòng
 
Gần xa trong tiếng súng
Tiếng dân reo vang lừng
Một vùng đất mênh mông
Đã rợp cờ giải phóng
 
Ta như cơn gió lốc
Mới ngày nào Chơn Thành
Hôm qua về Long Khánh
Biên Hòa đây rồi anh!
 
Những binh đoàn lớp lớp
Tiến quân về Sài Gòn
Tăng, pháo ta trùng trùng
Mặt quân thù khiếp đảm
 
Đồn bốt thù hiện ra
Lù lù trong bóng tối
Những lá cờ ba que
Trong đêm đen hấp hối
 
Ta hành quân thần tốc
Sài Gòn ta vây chặt
Quả đấm thép sẵn sàng
Giáng xuống đầu quân giặc
 
Nào, tăng ơi xông lên!
Hãy gầm vang đường phố
Quyết tâm trong trận này
Diệt thù tận hang ổ!
 
Mai vào trận cuối cùng
Đêm nay ta không ngủ
Trời đã hừng phía đông
Sài Gòn ơi, súng nổ!
 

29-4-1975





quang

     
  Hồng Quang

   (Hà Giang )
 
 
VỀ THĂM QUÊ BÁC
 
Con về quê Bác hôm nay
Thênh thang đường mới nắng say sen hồng
Kim Liên xanh biếc ruộng đồng
Hàng tre mái lá nghiêng lòng vấn vương
 
Khuôn viên râm mát cây vườn
Giếng gương* như thể còn vương bóng Người
Phản tre, canh cửi một thời
 Chày khuya, võng thức ấm lời hát ru
 
Bác qua gian khó, ngục tù
Tìm đường cứu nước mùa thu sáng ngời
Bóng đa râm mát con ngồi
Lặng nghe cây lá hát lời yêu thương
 
Mai con trở lại biên cương
Vững lòng tiến bước trên đường mai sau
Hương sen ấp nắng hàng cau

Về thăm quê Bác ơn sâu nghĩa tình.
 
 
   *    Chiếc giếng cổ hình trái tim .Xưa Bác thường ra lấy nước .

 
 
 
ÁNH  SAO  ĐÊM  GÁC
                             
Đêm nay anh gác trên đồi cao
Trời xanh thắp sáng vạn ngôi sao
Rừng cây long lanh ngàn mắt lá
Thức gác cùng anh giữa chiến hào.
 
Lửa hồng thấp thoáng dưới thung xa
Biên cương thêm nhớ nhịp canh gà
Nỗi nhớ cồn lên như lửa biếc
Ánh ngời mũi súng giữa bao la.
 
Súng chắc trong tay dõi mắt nhìn
Muôn sao lấp lánh sáng niềm tin
Ở nơi xa ấy em có biết ?
Sao thức cùng anh như mắt em !
 
(Cao điểm 1911 – mùa đông biên giới 1984 )
 
 
 
 
NHỮNG BÔNG HOA BẤT TỬ
(Kính tặng hương hồn 10 cô gái TNXP Ngã ba Đồng Lộc)
 
Trên đồi cao đầy nắng và gió
Bên những hố bom thù nham nhở
Mọc lên ngát hương
Mười bông hoa bất tử
Trắng trong dịu hiền
Kiêu hãnh anh hùng
Mười cô gái thanh niên xung phong
Cùng gọi chung tên Ngã Ba Đồng Lộc.
 
Những bông hoa
Hoá tên sông tên núi
Dâng cho đời mãi mãi tuổi đôi mươi
Góp sức mình làm nên thành đồng Tổ quốc
Những bông hoa sáng ngời mơ ước
Nối liền mạch máu giao thông …
 
Trên đài cao Tổ quốc ghi công
Khói hương thơm suốt chiều sâu tháng bảy
Vẫn còn đây vết bom thù lửa cháy
Nhắc nhớ một thời đất nước đau thương .
 
 
 
 

Hà


 Nguyên Hà
(Hà Nội)
 
 
Bến Bình Đông (*)
 
Sóng xưa còn vỗ xao lòng
Mấy mươi năm bến Bình Đông có chờ!
Tìm về chốn cũ. Ngẩn ngơ
Bến trong ký ức. Bây giờ ở đâu?
 
Xưa kênh Tàu Hũ đục ngầu
Thực hay mơ! Đã đổi màu mướt trong
Cây que chằng chịt nhói lòng
Cõng bao ổ chuột oằn lưng đâu rồi!
Lên, ròng tăm tắp dòng khơi
Trái, hoa ăm ắp ngược xuôi ghe thuyền
 
Đôi bờ đại lộ, công viên
Nghe từ nền cũ vọng lên dấu giầy
Đội hình dích dắc nơi này
Một thời quân quản đêm ngày tuần tra
Thời gian ngưng đọng. Vỡ òa
Bà con phố cũ nhận ra được mình.
                        
 (*) Kỷ niệm những ngày tiếp quản Sài Gòn, năm 1975


 

 

Trở lại An Khê (*)
 
Còn ai
ngày ấy An Khê!
bộ hành
một chuyến trở về cùng tôi
bon bon xe mấy ngày thôi
khác xưa ròng rã một thời hành quân
 
Về sống lại với tuổi xuân
chông gai chân đất
mình trần hứng bom
Cây Rui cao điểm chon von
hòa vào đất đá ra đòn đặc công
Hang Dơi lửa đạn mịt mùng
xe tăng cháy rụi phơi khung giữa trời
mặt đường 19 lõm lồi
đạn bom bằm xé tả tơi núi rừng…
 
Nén nhang
quầng khói rưng rưng
hiện tên đồng đội đã từng bên nhau
mấy mươi năm
mây trắng đầu
trở về xưa 
bỗng chuyển màu thanh tân. 
                     
 (*) Viết về trận chiến An Khê, tháng 4/1972.
 

 

 

Với Cần Giờ
 
Mặn mòi rừng, nước Cần Giờ
trong ta còn đọng ước mơ một thời
mong ngưng chao lệch nước, trời
yên bình muông thú giữa bời bời xanh
 
Một điểm “huyệt” của chiến tranh
đạn bom bằm xé lại lành lặn cây
sắt son bám trụ ken dày
chắn che bộ đội tháng ngày gian truân
bao lần “xuất quỷ, nhập thần” (*)
Đoàn 10 nương tựa lòng dân đất này
 
Mầm hy vọng phút chia tay
khi đi kịp cấy vào cây ươm chồi
khát khao đằng đẵng một thời
an bình muông thú giữa bời bời xanh
lên, ròng sông hết quặn mình
Lòng Tàu êm ả soi hình mây bay
 
Biết rằng đã lắm đổi thay
Cần Giờ trở lại chiều nay
sững sờ
tàn hoang một thuở
xa mờ
vùng sinh quyển
thỏa ước mơ một thời                          
 
 (*) Đoàn 10 Đặc công rừng Sác.

 



Soạn
 

Nguyễn Đăng Soạn
(Hà Nội)

 

 THỜI HOA LỬA
(Tặng đại đội nữ lái xe Trường Sơn Anh hùng)

Chiến tranh đâu kể thấp cao
Dù cao mét rưỡi vẫn vào lái xe
Thấp người lấy gỗ độn kê
Đèn gầm chẳng rõ dịch xê căn đường.

Chuyển hàng vào tận chiến trường
Trơn lầy dốc đứng hẹp đường vực sâu
Đạn bom hủy diệt trước sau
Chỉ cần ga quá còn đâu quay về.

Ngã ba Đồng Lộc, Khe Ve
Cổng Trời Cửa tử đêm khuya dò đường
Tấc gang sống chết coi thường
Lễ “truy điệu sống” trên đường ra đi.

Là “thợ lái”, kiêm “sửa xe”
Cõng người chân cụt, bốn bề máy bay
Chuyển hàng rải khắp đó đây
Thương binh, bộ đội chuyển ngay nơi về.

Tóc dài trải mỡ của xe
Áo quần, cơ thể dính nhòe khói, xăng
Mặc cho “thần sấm”, “con ma”
Vượt qua mưa nắng rừng già Trường Sơn.

Chị em được tặng huân chương
Đại đội được tặng Anh hùng Lực lượng vũ trang
Chiến tranh hết, lại về làng
Niềm vui kỷ vật mãi mang theo người.

 

 

 

nguyên


Hoàng Nguyên
(Hà Nội)

 

RẠO RỰC …
 
Như có men say giữa lúc này
Mưa rào vừa ngớt, lá lay lay
Cỏ cây mơn mởn, giời trong trẻo
Vần dương óng ả, mây bay bay
 
Tự thuở xa xưa đất nước mình
Vượt qua dông bão sáng bừng lên
Ngàn vạn con tim cùng rạo rực
Miền Nam đại thắng quang vinh.
 
                       Lê Phụng Hiểu, 04/1975

 
 
 
NHỮNG HOÀNG HÔN
 
Tôi vẫn nhớ những hoàng hôn sơ tán
Lòng rượi buồn lững thững trên bờ đê
Tôi vẫn nhớ những hoàng hôn vắng lặng
Ngồi nhớ nhà dưới bóng mấy khóm tre
 
Tôi càng nhớ những hoàng hôn lộng lẫy
Cùng người ta sánh bước giữa phố phường
Tôi càng nhớ những hoàng hôn rực cháy
Ẩn dưới trời lan ngọc ngát thơm hương
 
Tôi nghĩ đến những hoàng hôn sắp tới
Lại một mình trên chốn núi rừng xa
Tôi nghĩ đến những hoàng hôn vời vợi
Lòng bỗng dung trào một nỗi thiết tha
 
Nhưng tôi hiểu mang trong mình tình cảm
Nguyện đem đời hòa khắp nhân gian
Thì tất yếu những hoàng hôn mơ mộng
Tôi phải vượt qua không gợn ngại ngần

                                                    Lê Phụng Hiểu, 9/1976                                  
 
 
 

MƯA BẢN SEN

 

Rừng kéo nước về lũng Bản Sen
Xuân hay hè, cơn mưa đầu tiên?
Nổi sấm gọi mùa mưa gõ đá
Khoác hào quang chớp núi mang duyên.

Dông sa gió giật oai Trời dậy
Mái gianh phên nứa phận lính quen
Nhen ngọn lửa lòng hong quân phục
Tình nhà sưởi ấm dải đất biên

                          Bản Sen, 4/1986

 

 

NGUYÊN TIÊU CỐ ĐÔ
             
Sương mai
Long lanh Nghênh phong các
Tóc buông ria bạc
Mơ màng nét bút tiền nhân
Thuyền neo sông Đáy sông Vân
Hải đường hồng bạch kiêu sa cúc vàng thược dược
Mênh mang kỳ đài Ngũ sắc
Vờn buông đá lạnh đường mây
Dục Thúy Sơn lớp lớp ma nhai
Phú Bạch Đằng thếp vàng Quế Lâm Tự
Chim bằng sải cánh Thượng Dương Động Chủ
 
Cố Đô nghiêng sang
Oai hùng
 Cờ lau Vạn Thắng Vương
“Đằng Giang tự cổ huyết do hồng”
Ngọt ngào trong vắt giếng trong
Kim Sơn nồng nàn bát điếu
Nhẹ ngưng hơi rượu
Vòng tay
      tái ngộ người thơ.
 
                     Hoa Lư, 02/2025

 

 

TÌNH HỌC ĐƯỜNG
                        
Măng sữa ban sơ thảo nết hiền
Trinh bạch tác thành chốn thần tiên
Tình học đường xa xăm hư ảo
Giấy mực chưa vương tới lụy phiền
 
                          Hào Nam,  3/2025

 

 


download
 

Trần Văn Khương
(Kiên Giang)

 

 

CÓ LÁ DIÊU BÔNG

 

Ơ kìa, có lá diêu bông

Bạn lên mạn ngược sông Hồng mà xem

Lá xinh nho nhỏ mỏng mềm

Mùa trăng lá sáng, ánh nhìn mộng mơ

 

Diêu bông có từ bao giờ?

Để ai thấy lá ngẩn ngơ phút này

Lòng vui cảm xúc tràn đầy

Lá tình yêu đẹp, rạng ngời sắc xuân.

 

 

 

HÀ NỘI THÁNG NÀY

                               Thân tặng: Diệu Tiên

 

Hà Nội tháng này rét nàng Bân

Em ra ngoài đó nhớ quàng khăn

Nội Bài mưa lạnh hòa trong gió

Đường phố xe người, rộn bước chân

 

Hà Nội tháng này xanh ánh trăng

Liễu hồ buông lá biếc bâng khuâng

Cá lội tung tăng trong dòng nước

In bóng trời vui nhà cao tầng

 

Hà Nội tháng này phơi phới xuân

Em vui đi dạo chợ Đồng Xuân

Hoa tươi em chọn mua vài nhánh

Anh ở trong này bỗng thấy thơm

 

Hà Nội tháng này đáng yêu hơn

Cờ sao đỏ rực những con đường

Người dân hoan hỉ tràn ra phố

Đón tin mừng giải phóng miền Nam.

 

 

 

cẩn
 

Nguyễn Lâm Cẩn
(Hà Nội)

 

THÁNG BA LÊN CHÙA

Tháng Ba đã vãn hội mùa
Rủ nhau lên chùa hái quả từ bi
Lòng cốc cốc cốc, dục chân đi
Năm Mô Bồ Tát thấy gì trong tâm

Đường trần mưa bụi lâm thâm
Bình boong... thúc hạt nảy mầm đất đai
Qua rồi mau lẹ Giêng Hai
Chờ nghe sấm động vào tai ì ầm

Cỗ chay thanh tịnh trên mâm
Nào ai thỉnh Phật thì cầm đũa lên
Đường đời giáo mác cung tên
Cõi người an lạc trên nền tu thân

Mâý ai thoát nghiệp phong trần
Tờ kinh mỏng dính nợ nần gì đây
Tâm thành tụng niệm xanh cây
Mái chùa rêu phủ màu mây bốn mùa.


 

 

NGÀY MẸ RU TÔI

Ngày mẹ ru tôi
có cây trôi chợ Quán
nẩy Phổ đại hạn không cạn bao giờ
cha tôi nuôi chú cá cờ
cho tôi đi chọi ngẩn ngơ suốt chiều

Có ca dao, có truyện Kiều
có tiếng sáo diều đêm trăng tát nước
có cả đám rước ông nghè vinh quy
mưa phùn hạt nước li ti
hoa xoan tím nở rù rì cánh ong

Có bà hát rong nhị hồ xẩm chợ
có con cò bợ bắt tép đồng làng
chào mào đỏ đít ra ràng
họ nhà sáo sậu xếp hàng đưa dâu

Sờ sợi tóc đầu bàn tay tôi trắng
ai trong mưa nắng phải bóng mẹ tôi
lăn tròn giọt giọt mồ hôi
trong lời của mẹ từ hồi ầu ơ.


 

 

EM

Mơn mởn xanh mà mượt cánh đồng
Tôi đến ngắm rì rào em gió thổi
Tự dưng thấy lòng mình bối rối
Trước mùa màng đang độ tuổi mênh mông

Em, cánh cò sà xuống tự từng không
Tôi muốn hoá thân vào câu ca dao cổ
Điệu ví, giọng chèo khát khao nỗi nhớ
Cầu xin em đừng lội nước theo chồng

Sẽ có ngày em chín hạt trong bông
Tổ chiền chiện sinh con đẻ cái
Và thoăn thoắt những tay liềm tay hái
Ngẩn ngơ tôi, em qua lứa đòng đòng

Căng tròn em hạt gạo trắng trong
Nồi cơm dẻo trong ngôi nhà ấm áp
Tôi lắng đọng phù sa từng hạt
Mùa nối mùa kĩu kịt nỗi cầu mong.

 

 

 

Giá
 

Trần Trọng Giá
(Hà Nội)

 

CÓ THỂ

Có thể một ngày…
Anh sẽ chẳng còn em
Giống như vì sao trên trời
Bỗng nhiên vụt tắt
Một khoảng trống vụt hiện
Cô đơn về… thương nhớ cũng bỏ đi!

Có thể một ngày…
Em cũng sẽ quên
Cây cầu nối…
Trái tim ta đến với nhau thuở trước
Góc phố buồn…
Chẳng còn gì thân thuộc
Một mùa hoa tan nát tả tơi…

Có thể ngày mai! Ngày mai…
Anh chỉ còn là hồi ức
Cô đơn thành nước mắt…
Chảy về đâu?
Đến tận giọt cuối cùng.

Em bảo anh:
Hãy quên em đi
Nhưng anh quên làm sao được!
Thương nhớ cứ ùa về
Câu thơ đành dang dở…

Em ngược dòng…
Anh ở lại với mùa đông.

 

 



GỌI XUÂN

Ngày xưa đã xa
Ngày mai đang đến…
Nước trôi về biển
Mây bay lên ngàn.

Nước, mây chứa chan
Vòng quay trời đất
Cái còn vẫn còn
Cái mất không mất.

Còn đó Hoàng Thành
Thăng Long gìn giữ
Gần như hơi thở
Đẹp như chữ tình

Thời gian xoay vần
Hương xuân bừng rộ
Lá, hoa thêm nụ
Cây trổ thêm cành.

Giờ anh có em
Nhớ thương da diết
Như từ tiền kiếp
Như từ muôn năm,

Ai gọi nàng xuân!

 


 

XA EM! CHẲNG BIẾT LÀM SAO?


Xa em! Chẳng biết làm sao?
Tự ru tình, tự đau vào ngày xưa.

Tự mình hát, tự mình mơ
Còn ai trút gánh… bây giờ đâu em?

Xa em xa cả nhớ quên
Và ngày rồi sẽ như đêm vô hồn.

Anh đi về phía mưa nguồn
Nào ai nỡ trách vui- buồn người ta!

Xa em quên cả màu hoa
Làm sao quên phút giây xa, hỡi người?

Nhớ em, nhớ cả tiếng cười
Trước hiên chiêm chiếp từng hồi chim kêu.

Xa rồi… một thuở được yêu
Khép định mệnh một buổi chiều lặng thinh.

Đời ta chung một chữ tình
Ai tin mơ ước chúng mình mồ côi.

Xa em lòng nhớ chơi vơi
Đau-thương nước mắt thầm rơi xuống ngày.

Xa em! Như thể trời đày
Ngoài kia giông gió thổi quay quắt chiều…





0b50a8192cc369cae4510b71e593346a Mua
 

Lê Thanh Hùng

(Bình Thuận)

 

 

Gió đồng bằng

 

Khao khát gió vê choàng thổi rối

Ngã nghiêng bay, nắng dội ong ong

Bẳn hẳn gọi vô chừng vô đổi

Một nỗi niềm nhớ núi thương sông

                    *

Đằm thắm mây vờn quanh góc tối

Cứa ngang trời, tiếng sấm xa xa

Rất có thể, là anh xin lỗi

Để mộng xuân thì đã trượt qua

                   *

Cũng như nắng lần đầu làm lại

Chiếu vô tư cảnh lạ, người quen

Còn đâu nữa sắc màu con gái

Nhạt dần theo năm tháng rối beng

                   *

Cho anh gọi lại ngày năm cũ

Một dặm đời đâu đó linh đinh

Trên vạt nắng đồng bằng, ngưng tụ

Ngúc ngoắc chao nghiêng những góc hình

                    *

Thương dáng cỏ đồng sâu hoang vắng

Nắng cong khô đợi lũ tràn về

Trời quẩn gió, hoàng hôn phẳng lặng

Vẫn cạn lòng, rạo rực đam mê ...
 

 

 

 

Bước qua tuổi mộng dại khờ

 

Ánh trăng tàn trong ly rượu cạn

Bao kỷ niệm chìm trong quên lãng

Trăng cuối mùa, óng biếc trong xanh

Giọt đời tan cuối bãi đầu gành

                    *

Giọng hát đã mềm, day nhừa nhựa

Rơi vương vãi, dấu tình đoan hứa

Gió trở chiều gãy nhịp từa lưa

Tiếng chén gõ chen ngang dối lừa

                    *

Em lặng lẽ choàng tay bó gối

Kệ ngoài kia hiên thưa gió nổi

Lẩm nhẩm theo tiếng nhạc vu vơ

Bài ca về một thuở dại khờ

                    *

Một lời ca có hoa, có bướm

Có hương biển nồng nàn thấm đượm

Những dung dăng mơ mộng vời xa

Nhạc hoài mong nỗi nhớ thật thà

                     *

Cuộc rượu tàn, những lời có cánh

Giăng mắc trong lẽ đời ấm lạnh

Trông kìa, gió mới lộng trời xanh

Em đứng lên, năm tháng trưởng thành ...

 

 

 

Em về bên kia Dốc đá Phan Lâm
 
Làn gió loang chiều tóc rối
Dặm đời đâu đó phiêu linh
Bên hàng giậu thưa, nắng dội
Chiếc lá khô cong trở mình
                  *
Ngang trời, áng mây cô độc
Vội vàng gió cuốn rủ rê
Về phía bên kia bờ dốc
Mờ xa, theo bước ai về?
                  *
Trong ngần nắng treo bóng xế
Ngập ngừng lối nhỏ quanh co
Sáng bừng không gian ước lệ
Đợi chiều tỏa nắng hẹn hò
                   *
Cỏ hoa bên đường rung nhẹ
Hoang chiều mướt một triền xanh
Đong đưa bờ vai, ngực trẻ
Nắng xuôi nhấp nháy dỗ dành
                   *
Còn nguyên hương ngày, đằm thắm
Lẫn màu ráng đỏ kiêu sa
Dấu chân quanh đồi in đậm
Nắng chiều bổi hổi vờn qua ...
 
 
 
Rồi một ngày kia hoa sẽ nở thôi anh!
 
Lời em nói, nhẹ nhàng như cơn gió thoảng
Cây trong vườn rờ rỡ tươi xanh
 
Bầy sẻ nâu lích chích đầu cành
Biết có tin được không? Đợi ngày em nói
Nên con chìa vôi vội vàng rớt giọng đành hanh.
 
 
 
Có một đôi mắt đen đăm đắm nhìn anh
 
Nghe sâu thẳm, lung chiều vời vợi
Bên vườn thanh long tím hồng tươi mới
 
Từng quảng trắng đen, bóng nắng chạy lần quanh
Không một lời hẹn, trong những điều mong đợi
Chấp chới rơi, hoa nắng phủ đầu cành…



Thọ

 
Võ Văn Thọ
(Quảng Nam)

 

LÀNG TÔI
 
Làng tôi hai tiếng Phú Bình
Nghe thì đã biết quê mình ước mong
Mong cho thời tiết sáng trong
Quê hương khởi sắc mãi còn tiến xa
 
Mong cho ngọt tiếng chim ca
Mong cho giàu có từng nhà bình yên
Vượt qua bão táp thiên nhiên
Thắm tình nhân ngãi, vững bền tin yêu
 
Làng tôi sớm tối, sáng chiều
Vẫn luôn đoàn kết với nhiều ước mơ
Tổ tiên con cháu tôn thờ
Điều hay, lẽ phải xưa - giờ làm theo
 
Ngày xưa thiếu thốn khó nghèo
Đến nay khá giả vẫn gieo ân tình
Khép lại năm tháng chiến chinh
Xây nên cuộc sống bóng hình quê hương
 
Một thời đất nhuộm máu xương
Bao người nằm xuống ruộng vườn núi sông
Biết bao liệt sỹ ghi công
Quê hương giải phóng non sông thái hoà
 
Làng quê đâu cũng là nhà
Công lao cha mẹ thật là ơn cao
Bầu trời có ngàn ánh sao
Người quê sâu sắc biết bao nghĩa tình.
 
 
 
CỐI XƯA
 
Về quê gặp lại "người xưa"
Một thời cối với nắng mưa quê à
Cối là bảo bối từng nhà
Lúa, ngô, khoai, mà sắn đậm đà hương quê
 
Cối giã, cối xay ngộ ghê
Tạo ra sản phẩm với nghề nhà nông
Cha mẹ vất vả gieo trồng
Bốn mùa sương gió đèo bồng ước mơ
 
Mong con chớ sống hững hờ
Tình quê, nghĩa xóm vô bờ bến yêu
Cối xưa đến lúc xế chiều
Được về tịnh dưỡng để nhiều luyến lưu
 
Như người đến tuổi về hưu
Bao lời muốn nói, bao điều muốn khuyên
Làm tròn bổn phận an nhiên
Được về sống với bình yên xóm làng.
 
 
 
GIẾNG LÀNG
 
Giếng làng
Tắm ánh trăng thu
Sợi dây mấy sải chừ đành cách ngăn
Ước chi muốn kéo trăng thanh lên thành
Gàu vục xuống nước vô tình trăng tan
Còn đây mấy mảnh buồn thương tiếc hoài!?
 
Giếng làng
Những giọt nước mát khiết tinh
Tắm trăng da thấm vuốt ve đào hồng
Sợi thương quấn quít chẳng rời
Sợi nhớ ôm ấp làn da ngọc ngà
 
Trời ban
Tuổi em mười tám xuân thì
Dung nhan sắc nước trai làng thầm tơ vương
Má hồng chẳng tô điểm phấn son
Mà răng nét đẹp hồng nhan lạ kỳ
 
Đêm về
Biết bao kẻ khát khao
Được cùng em tắm ngắm trăng thu vàng
Gái làng mấy thuở vàng son
Giờ ra phố thị giếng sâu rụng buồn
 
Giếng xưa chạnh nhớ bời bời
Chờ bàn tay đẹp...ru hời sợi vương

V.V.T





1000469812 Giot nuoc 4

Đỗ Nguyên Thương
(Phú Thọ)
 

 

CHÙM THƠ 1-2-3


1. Đồng hành nắng gió trung du

Nắng trung du không làm em sợ nữa
Gió trung du cũng trở nên có lửa

Trái tim cô đơn được sưởi ấm hình hài
Vui lại buồn lại đợi đến ngày mai
Dù xa ngái có niềm tin nâng đỡ !



2. Nhưng anh có tin không?

Em không trách chỉ buồn thôi
Trống vắng

Phụ nữ xưa còn cưới vợ cho chồng
Nên em nhanh vượt qua những phút mềm lòng
Dù vô lý nhưng cuộc đời có lý !



3. Quê hương chiều trung du

Gặp lại cô học trò mến thương
Kỷ niệm đẹp và vấn vương khó tả

Màu áo em rực rỡ tươi đẹp quá
Cảnh vật xung quanh theo đó sáng bừng
Quê hương mình ngày cuối tuần rưng rưng…



4. Quê mẹ dấu yêu

Bên hồ Thiên Hương hoa Phong Linh khoe sắc
Du khách thập phương tấm tắc check-in

Thành phố hoa nở khắp công viên đỏ hồng xanh đua sắc
Về quê một rặng hoa phong linh đơn sắc
Vẫn sáng bừng và nồng ấm không gian!



5. Tản mạn Văn nghệ sỹ bên quán cafe

 

 
Bạn nói dạo này chẳng viết được nhiều
 
Bạn khác nói “con ây ai” (AI) hoành hành ghê qúa
Theo thời cuộc bạn bè tôi có nỗi lo khác lạ
Lo văn học sẽ đi về đâu nếu AI làm hết
Cà phê đen vẫn thong thả giọt giọt khẽ khàng!

(22/3/2025)




kh

 
Nguyễn Khang
(Hà Nội)

 

SAU TAY LÁI

 

Ta thấy gì sau tay lái

Tất cả hiện lên như dưới kính hiển vi

Hệ sinh thái mất cân bằng đỏ quạch

Trong thế giới hỗn loạn của âm thanh

Đan vào nhau vỡ vụn

Những khối nhà bê tông

Như chực ngã

Vào hồ nước con con trong khu quy hoạch mới

Chợ dân sinh họp dưới hầm chui đường cao tốc

Cá khô lăn lóc

Bánh gai lá chuối khô nghe rõ cả tiếng vỡ

Cụ già da vỡ chân chim

Luống cày nứt toác

Rừng già không nghe thấy

Tiếng chim gọi bầy ríu rít

Chỉ rõ tiếng rìu chặt cây

Và tiếng xe xích mở đường

Không khí bụi mịn và khói xe

Che tầm nhìn không thể đọc tên phố

Xe dừng lại phía trước hồ nước trong

Những vệt nắng loang loang

Bọt tăm cá tìm ổ đẻ trứng thủng thẳng

Vươn trên mặt hồ gọn sóng.

 

 

ĐI QUA

 

Người đàn bà đi qua

Tất cả ngoái nhìn

Đến đứa trẻ cũng biết

Những ánh mắt đều giống nhau

Sao họ không nói một người nhìn thật kỹ

Và kể lại.

 

Chiếc xe tang đi qua

Ai cũng ngoái nhìn

Đến đứa trẻ cũng biết

Sự đau buồn đang lan tỏa

Sao họ không tìm một người ôm nỗi đau

Và mang đi.

 

Gánh hàng hoa đi qua

Ai cũng hít hà

Đến đứa trẻ cũng biết

Hoa đẹp thêm nhờ cô bán hàng

Sao người giàu không ai mua hết

Và chia cho những người xung quanh

Đẻ cô hàng hoa về sớm.

 

Chiến tranh đi qua

Ai cũng ngoái nhìn lại

Đến đứa trẻ cung biết

Chiến tranh để lại bao trẻ không có bố

Sao họ không cử ai đó gặp người phát động chiến tranh

Và nói hãy dừng lại!

 

Một ngôi sao băng đi qua

Tất cả đều ngước nhìn

Ai cũng biết

Ngôi sao cháy một lần và đi vào vũ trụ

Sao không ai bàn cùng nắm tay nhau

Và cháy lên.

 





phấn

Phạm Hồng Phấn

(Hà Nội)
 

NGÀY XUÂN VỪA MỚI TỚI

 

Hoa trong vườn nở trắng

Như thấy mùa xuân sang

Chúng tôi bước nhẹ nhàng

Trong gió thơm hoa bưởi.

 

Đám bướm, ong rong ruổi

Đáp xuống lại bay lên

Chúng tôi vẫn y nguyên

Gần mà như xa cách.

 

Vạt mảng xanh cỏ sạch

Như giục giã dừng chân

Mới có chút xích gần

Mong manh sau hai má.

 

Cỏ cây cùng nghiêng ngả

Hương tóc lại bay ra

Sợi tóc cũng quệt qua

Như gió kề trên má.

 

Xôn xao như cành lá

Bao lời ngọc, ý hoa

Hoà trong buổi chiều tà

Ngày xuân vừa mới tới.

 





Thiện


Nguyễn Thiện
(Hà Nội)

 

ĐẤT NƯỚC TRỌN LỜI RU

Có điều gì rạo rực trong ta
Như men say như người yêu tới
Tháng Tư về lòng ta bối rối
Giữa phố phường đỏ rực cờ hoa

Năm mươi năm ta lại về ta
Sau những trận bom thù rải thảm
Sốt rét vàng da muỗi bu vắt bám
Cơn đói quắt quay giữa cánh rừng già

Nhập nhoạng hỏa châu đọc cánh thư nhà
Vét túi tìm quanh chia nhau điếu thuốc
Đêm tối căng ra mắt nhìn phía trước
Chốt tiền tiêu đón lõng địch vào

Tuổi hai mươi máu đỏ chiến hào
Nào ai nghĩ huân chương đeo ngực
Nào ai nghĩ tiền tài cấp chức
Chỉ mong sao ngày được chở về


Mái ấm gia đình bưng bát cơm quê
Tối sáng bình yên nghe đài đọc báo
Không còn đạn bom cướp đi xương
máu
Của người thân, đồng chí , đồng bào

Độc lập tự do cao cả khát khao
Thế hệ cha anh bao người ngã xuống
Cho hôm nay chúng ta được sống
Được vui chơi ca hát học hành

Và nơi kia trong những cánh rừng xanh
Còn bao đứa con chưa được về với mẹ
Họ hiến dâng thanh xuân tuổi trẻ
Cho non sông cho Tổ quốc này

Tháng Tư về rợp bóng cờ bay
Lịch sử sang trang Việt Nam chiến thắng
Độc lập tự do con đường Bác chọn
Tự lực tự cường có Đảng quang vinh

Nhớ tự ngàn xưa sức mạnh nhân dân
Đứng trên luống cày tự do suy nghĩ
Theo Đảng Bác con đường chân lý
Áo vải cờ đào họ quyết hy sinh

Vinh quang thay Tổ Quốc của mình
Từng bước chuyển mình con rồng châu Á
Bạn với năm châu vươn ra biển cả
Khôn khéo bạn thù uốn dẻo cây tre

Ơn nghĩa thủy chung son sắt bạn bè
Tỏa ánh hào quang bốn ngàn năm chói lọi
Rộng mở thênh thang đường ta đi tới
Một Việt Nam anh dũng hùng cường

Một việt nam chịu khó chịu thương
Thắng không kiêu bại chưa biết nản
Đoàn kết một lòng dưới cờ của Đảng
Đạp mọi chông gai, thắng mọi kẻ thù

Tháng tư về…
đất nước…
trọn lời ru.


4/2025
 




 

Lê Hữu Bình
(Hà Nội)



CAO HƠN


Trạm Quân y cạnh đ­ường giao liên
Lư­ng chừng dốc, nhà nửa chìm nửa nổi
Thư­ơng binh ngủ trong mây,
                          Bệnh nhân tập leo núi…
Với quân thù, bao giờ ta cũng cao hơn
Đâu chỉ khi xông lên:
                         Dẫm bẹp bốt đồn!                   

  3/ 1970




ĐIỆU HÒ SÔNG MÃ


Anh chở sang sông điệu hò sông Mã
Hay tin ghen, nước gọi sóng đổ về
Đành tắm vậy ôi dòng hò mát quá
Chả trách đồng đâu cũng bát ngát xanh.


Quê mình ơi xứ Thanh tình đất rộng
Điệu hò dô dai bền vang vạn dặm
Như mạch nguồn sâu lắng tỏa lan lan
Khúc khải hoàn nhiều câu chuyện trăm năm.


Dặm đường xa, vịn câu hò đỡ gánh
Dẫu chiến tranh không sứt cạnh giọng hò
Thủy lợi đêm bàn tay chèo, cấy lúa
Vắt câu hò sang bên đó chờ ai?


Bịn rịn nơi xa càng gia nỗi nhớ
Lòng mẹ tình em thẳm tiếng hò ơ
Nghe nhiều mà, vẫn còn như thấy nợ
Một chuyến đò đưa thay mái đẩy bằng hò.
  
  2005




NGÀY MÂT CỦA BỐ VÀ MẸ

 
 Mồng 1 tháng 5/ 1975
Cả nước vui, nhà tôi tang trắng
Tôi đang tiến vào Nam đánh giặc
Mấy hôm rồi, sau mới biết tin
Bố mất, đau thương khôn xiết
Lệ trào lên, tháp pháo nóng ran…
19 năm sau lại vào Sài Gòn công tác
Đang hành binh cùng tên lửa, chiến xa
Mẹ mất- Giật mình tin sét
Tới nhà kịp thắp nén hương
Khóc lăn trên đất
Sáng mai ra mộ, mẹ ơi
Đất tươi nguyên, ngọn gió úa lưng trời
Không gian nghẹn, chơi vơi trào khúc nấc.
Mộ bố cỏ xanh đã bao lần thay lớp?
Vòng hoa nơi mẹ, còn nguyên
Vợ tôi khăn trắng kề bên
Ôi đau thương, cõi người ơi có thấu…
Lúc vĩnh biệt cả hai thân phụ mẫu
tôi đều vắng mặt
Con lỗi rất nhiều bố đó, mẹ ơi.
Nghĩ ai cũng có cha còn mẹ
Rồi cũng phải lần tiễn biệt xót thương
Khi rời trần mà mình thiếu vắng
Đau thay! chết lặng con tim.
Hôm nay giỗ mẹ, con nghẹn nén hương
Cõi Niết bàn hay nơi chín suối
Mong bố mẹ thương!
Mỗi lúc buồn vui
Sao cứ vấn vương
Chuyện cha đi, mẹ về nơi an nghỉ.
Giờ con lớn, già thêm
Vẫn thấy nhỏ nhoi
Giữa dòng đời vĩ đại
Vẫn thấy non nhiều, khờ dại lắm- Mẹ, mẹ ơi..!
 
* Hình ảnh người lính khóc bên mộ mới của cha… mẹ.
 Vợ tôi cũng vừa mới mất do bạo bệnh. Thật không thể đau thương nào hơn.  



VỢ PHƯƠNG


HỒNG - TÍM
           Hai mầu của phụ nữ đẹp biết bao.
Hai mầu ấy là cánh cửa của thời gian hoàng hôn và ban mai


Nàng giận ai mà nhuộm tím hoàng hôn?
Đành, nỗi nhớ theo mặt trời vào giấc
Đêm ngọt nghe những miệt vườn xào xạc
Nõn lộc xôn xao tách bọc khỏi cành
Thì thầm thì, tím chuyển dần sang xanh
Và hóa hồng khi bình minh rực rỡ
Cứ trao nhau hai mầu yêu thế đó
Bởi hai đầu nơi đó cửa thời gian.

 2011





images

 
Lưu Lãng Khách
(TP. Hồ Chí Minh)

 

 

VIẾT CHO NGÀY BA MƯƠI THÁNG TƯ


Nhớ trước ngày ba mươi tháng tư lịch sử
Một trẻ vị thành niên sung sướng được tự do
Đã vào đồn nghĩa quân chưa có người tiếp quản
Cầm khẩu AR - 15 khoái chí bóp cò
Hai băng đạn bắn lên trời thoả thích
Tôi ngây thơ định lấy súng mang về
Tính trẻ con muốn làm oai làm oách
Nhưng sợ cha rầy nên chẳng dám mang đi
Ngày ba mươi tháng tư dưới cờ sao phấp phới
Cùng cả nước reo vui tôi nhảy nhót hát ca
Đến khản cổ! Đến mỏi nhừ chân đất
Quên cánh diều vừa rụng xuống hôm qua
Và cứ thế! Mỗi lần ba mươi tháng tư đến
Tôi lại như đứa trẻ dậy thì
Hân hoan nhìn cờ sao lấp lánh
Mặc bo bo rau dại khoai mì
Khoai lang mỗi sáng nuốt trào nước mắt
Vẫn tin ngày áo ấm cơm no
Vẫn tin cánh cửa đời đang rộng mở
Sau năm mươinăm thành nước Việt bây giờ
Để sáng nay!
Sáng trước ngày ba mươi tháng tư lịch sử
Đứng khoan thai nhìn phố rợp màu cờ
Lòng lại nhớ về tháng tư năm ấy
Chốn quê nghèo thuở xa lắc xa lơ.


Trước thềm 30/04

 

 

GÓP LỜI BẢN HÙNG CA


Phải chăng từ trước cha Lạc mẹ Âu
Ông cha ta đã làm nên đất nước
Bằng máu - mồ hôi - nước mắt, trên cả bốn ngàn năm
Qua bao phen lỡ bồi mất được
Mới có hôm nay đời rạng ánh trăng rằm
Mới có hôm nay đẹp hình hài gấm vóc
Linh hồn dân tộc mãi được thắp lên
Rực lửa bếp Việt Nam tự hồi khai quốc
Trời đất bao la đầy hoa thơm quả ngọt
Nam Bắc điệp trùng tổ quốc nở đầy thơ
Anh như con chim nhỏ cất cao tiếng hót
Trong bầu trời thi ca đang rực rỡ sắc màu
Cho rừng biển mênh mông non sông bát ngát
Giàu đẹp rạng ngời lung linh mãi ngàn sau
Đất từ đâu ? Nước từ đâu?
Có phải đất lớn ra từ dấu chân ông cha vác gươm đi mở cõi
Mang lại nước mỗi ngày ta uống nặng ơn sâu
Không dễ gì ta có được hôm nay
Nói chi xa, chỉ chiến trường Điện Biên Phủ
Đã bao mẹ mất con bao chị mất chồng
Nhưng độc lập tự do ấm no hạnh phúc
Quyết đổi bất cứ giá nào dù máu đổ thành sông
Ôi lịch sử mấy ngàn năm dựng giữ
Biết bao chàng trai cô gái đã hy sinh
Để giống nòi dân tộc được hồi sinh
Để lãnh thổ không còn bóng giặc
Để không còn cảnh lo cơm ăn áo mặc
Vá đụp vá chằng bữa đói bữa no
Cốt huyết Lạc Hồng tô hai chữ tự do
Đã viết nên bản hùng ca bất hủ
Mãi tri ân lớp lớp người bất tử
Sông máu núi xương vì khát vọng hòa bình
Cháu con ơi! Hãy đời đời gìn giữ
Mãi uống nước nhớ nguồn - dựng xây tổ quốc quan vinh.

 

 

CÙNG THÁNG TƯ LỊCH SỬ


Tháng tư lại về trong tươi thắm cuối xuân
Trong cờ đỏ tung bay khắp gầm trời tổ quốc
Anh chợt thấy mình đi giữa đoàn quân
Tiến về Sài Gòn bốn chín năm về trước
Đại thắng mùa xuân bảy lăm, anh nào đã biết gì
Mà trong tim mãi âm vang bản hùng ca đất nước
Bản hùng ca ngân nga, sống dậy bóng cha ông thuở trước
Hiển hách chiến công vang dội đến muôn đời
Cho em thơ ngủ say trong lời ru của mẹ
Cho chuyện cổ của bà được kể khắp muôn nơi
Cho hạt gạo một nắng hai sương trắng thêm bàn chân trẻ
Cho lũy tre cánh đồng mãi vọng những lời ca
Cho xóm làng anh chưa được sinh ra
Sướng chị thôn trinh vui anh thợ máy
Cả giang sơn chuyển mình lớn dậy
Bao cá chim bơi lượn khắp nước trời
Chủng tử sanh ra anh nào đã có em ơi!
Mà Đinh - Lý - Trần - Lê, anh tự hào lắm lắm
Trước Bạch Đằng Giang thấy bóng thuyền giặc đắm
Thấy tàn quân kinh tâm tán đởm chạy có cờ
Trước hào khí Lam Sơn anh lại rạng ngời
Cười bạt vía quân Minh, trỗi tự hào dân tộc
Trước Quang Trung, cuộc hành quân thần tốc
Ngọc Hồi - Đống Đa, cùng ca khúc khải hoàn
Anh lại về Tây Sơn đứng hát hân hoan
Lại nghe âm vang bản hùng ca đất nước
Này em! Hãy đến bên anh, ta cùng chung bước
Cho tháng tư lịch sử thắm ngời, cho tổ quốc trường xuân.

 



 

 

 


 

Tổng số điểm của bài viết là: 5 trong 1 đánh giá

Xếp hạng: 5 - 1 phiếu bầu
Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây