Chùm thơ của Võ Quang Diệm

Thứ bảy - 22/08/2020 06:27
Võ Quang Diệm
Chùm thơ của Võ Quang Diệm

                                                           
                                                            NHỚ CHIỀU THU HÀ NỘI

 
Ai rắc vàng lên lá
Cho óng ả rừng Nga
Mắt em xanh, xanh quá
Thẳm trời thu quê nhà.
 
Thả hồn vào Nê va
Nghe Tây Hồ sóng vỗ
Ánh chiều vương phố cổ
Nhớ sương giăng Hồng Hà
Nhìn Hải Âu vờn sóng
Mơ Sâm Cầm bay xa.
 
Đang mùa bưởi vàng da
Cốm Vòng thơm nếp mới
Quyện hương sen, hương chuối
Ngọt bùi mãi theo ta.
 
Sắc màu thu thiết tha
Cúc vàng đơm nhung nhớ
Hương hoa sữa theo gió
Ngát hồn người đi xa.
 
Từng giọt thu trôi qua
Bạch dương vàng ruộm lá
Nghe dòng đời hối hả
Hà Nội nhớ chiều thu.
 
                      Lê nin grát: 9-1985
 
 
VỀ QUÊ
 
Về quê
hưởng chút “lộc trời”
Nắng nung nung kết
tính người thẳng ngay
Gió hầm hập
rạc cỏ cây
Mồ hôi bạc trắng luống cày
mưu sinh
 
Đất
người
vắt ruột kết tinh
Chất Nghệ
yêu ghét
nhục vinh
rạch ròi
Về nghe
câu Ví đưa nôi
lắng thành cốt cách
tình người quê choa
 
Tắm sông
vắt kiệt phù sa
Để cho đồng bãi
mượt mà xanh tươi
Về ăn “đặc sản” truyền đời
“Cà chua nhút mặn”
và nuôi chí bền
 
“Lộc đời” 
ai nhớ ai quên?
Bao nhiêu
miếu mạo
đình đền
ra đi
Trách thời nông nổi nghĩ suy
Quê xưa còn lại những gì hôm nay?
 
                               Kẻ Trằm, 6-2013
 
XỨ NGHỆ MÌNH ƠI
 
Ngót nửa đời phiêu dạt, tha hương
Thương về miền quê đất cằn sỏi đá
Rốn bão, lũ, gió Lào, những ngày hè oi ả
Đốt cồn lòng đời mẹ, đời cha
 
Ơi xứ địa linh, nhân kiệt quê ta
Bao chuyện đời thường đã hóa thành truyền thuyết
Chí hiếu học, lòng bao dung, nghĩa hiệp
Truyền thống quật cường giàu đức hy sinh
 
Đất nước mỗi lần giặc giã, chiến chinh
Càng sáng ngời tấm lòng người xứ Nghệ
Áo vải, chân trần, đời thường lam lũ
Khi Tổ quốc cần, không sợ hiểm nguy
 
Giặc phá hỏng cầu, cha dỡ nhà làm cầu cho xe đi
Trận địa bị bom, mẹ xông lên cứu thương, tiếp tế
Muôn chuyện đời thường sách sử nào ghi xuể
Những rạng ngời hào khí quê hương?
 
Có gia đình nào không có người đi chiến trường?
Có làng quê nào không có người lâm trận?
Vành khăn tang chẳng kịp phai màu
trên những mái đầu bạc trắng,
Những người mẹ, người vợ suốt đời khắc khoải chờ mong
 
Có hy sinh nào hơn thế này chăng?
Từ kháng chiến Lam Sơn, đến phân tranh Trịnh - Nguyễn
Khi Nguyễn Huệ thần tốc Bắc tiến
Cả dân tộc gồng mình kháng chiến chống xâm lăng
Trai gái quê mình là lực lượng tiên phong!
 
Bạn bè ơi! có thương cùng tôi chăng
Cơn gió nóng trái mùa, chiêm quê mình hạt lép
Những trận mưa nguồn, cuồng phong, bão táp
Hằn nỗi nhọc nhằn lên khóe mắt mẹ cha
 
Những tháng ngày phiêu dạt, bôn ba
Vẫn dịu ngọt trong tôi,
                   hương vị cam Vinh,
                                      bưởi ngon Phúc Trạch
Dòng sông Lam hiền hoà, xanh mát
Điệu Ví dặm quê nhà, dào dạt tình quê
 
Là khởi nguồn của mọi sự say mê.
 
                             Lê nin grát: 1986
 
CẢM XÚC...
 
Ai xui cảm xúc tình cờ
Nâng niu chưng cất nên thơ tặng đời
Đam mê vận trọn kiếp người
Dẫu hay, dở… cũng duyên trời ban cho
 
Mưu sinh bươn chải âu lo
Hữu tình một thuở, cam go một thời
Chốn quê neo đậu hồn tôi
Câu thơ ngọt lịm từ lời mẹ ru
Sáo diều gọi gió vi vu
Lục miền ký ức tít mù tuổi thơ
 
Sông kia ai đợi ai chờ
Còn soi bóng chiếc vật vờ bên sông?
Gọi thuyền, thuyền đã xuôi dòng
Thương con sào cắm chờ mong tháng ngày…
 
Tình em nâng cánh thơ bay
Em và thơ nỗi đắm say cháy lòng.
 
 
HOA RỪNG
 
Là hoa khôi của quê nhà
Yêu nghề, thương trẻ thành hoa miệt rừng
Núi trước mặt, núi sau lưng
Trường em dạy ở lưng chừng non cao
 
Tuổi xuân dằn nén khát khao
Em gùi chữ thắp sáng bao bản làng
Trường tranh, vách liếp tềnh toàng
Trò nghèo quần áo xềnh xoàng...em thương
 
Co ro khi gió lay trường
Cành khô nhóm lửa xua sương ấm lòng
Nghề “Trồng người” có thong dong?
Đâu riêng kiến thức ghi trong giáo trình
 
Băng rừng mòn gót chân xinh
Nựng trò đến lớp tựa tình mẹ con
Uốn từ nét chữ chưa tròn
Chút chăm từng búp măng non bản nghèo
 
Con đường biếu chữ gieo neo
Em vằng vặc ánh trăng treo giữa trời
Hoa khôi đẹp được một thời
Hoa rừng cho quả ngọt đời muôn sau.
 
 
BỖNG DƯNG THÈM TRÁCH MẮNG
 
Ngày vợ đi về quê
Thời tiết thay đổi lạ
Đang trưa hè oi ả
Đêm trở dạ mưa rào
Gió đập cửa thốc vào
Dựng mình lên quát tháo.
 
Một mình chạy đôn đáo
Tầng dưới lên tầng trên
Đóng chặt cửa cài then
Mới hoàn hồn nằm tiếp.
 
Xưa nay mình chỉ biết
Mưa nắng chuyện của trời
Mặc kệ chuyện người đời
Việc nhà giao phó vợ.
 
Chuyện bếp núc nội trợ
Lóng ngóng và vụng về
Được hai con bao che
Mình sinh ra ỉ lại.
 
Nhà không có con gái
Vợ thiệt kép, thiệt đơn
Sinh la chồng mắng con
Là bài ca thường nhật.
 
Đêm nay mưa không ngớt
Gió gào rít từng cơn
Căn phòng như rộng hơn
Lòng mình thì trống vắng.
 
Trời về đêm chuyển lạnh
Biết tìm "chăn" chỗ mô?
Một mình nằm co ro
Gió sờ lưng lạnh cóng.
 
Bỗng dưng thèm trách mắng.

Nguồn tin: NSĐ

Tổng số điểm của bài viết là: 5 trong 1 đánh giá

Xếp hạng: 5 - 1 phiếu bầu
Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây