Chùm thơ của Vũ Hoàng Phương

Thứ tư - 04/09/2024 03:09
Chùm thơ của Vũ Hoàng Phương

Vũ Hoàng Phương
 
(Vũ Hoàng Phương Thảo)
Thường trú tại: Phường Chính Gián, Quận Thanh Khê,
Thành phố Đà Nẵng.
 
 
 
ĐÊM PHỐ CỔ
 
Hội An
phố cổ
Lung linh
Đèn lồng rực rỡ
Khu đi bộ nhộn nhịp
Bàn chân em
Chạm lối
Con đường nhỏ
Dọc ven sông Hoài
Nước mát trong
Êm đềm
Phẳng lặng!
 
Hơi thở đêm
Thu tháng Chín
Chợt say
Bài Chòi
Gánh hàng
Người qua lại
Chếnh choáng.
 
Em!
Tan chảy
Trong nét cổ kính
Sắc vàng
Những ngôi nhà nhỏ
San sát nhau
Yêu lắm!
Màu rêu
Dệt thêu
Bức tranh tuyệt mỹ
Mùa Thu này
Kỷ niệm khó phai!
 


 
MẸ QUÊ
 
Khói lam chiều bảng lảng
Dần buông xuống quê nghèo
Hoàng hôn vừa khép lại
Dáng mẹ còng lom khom.
 
Đã bao mùa lá rụng
Một đời tảo tần rồi
Đã bao đời khó nhọc
Nuôi nấng các con thôi!
 
Chiều chập choạng đến nơi
Khòm lưng từng gàu nước
Chăm bữa cơm tối muộn
Từng miếng nước, cái rau.
 
Mẹ không ngại gian lao
Sớm khuya bao vất vả
Áo nhạt màu sương gió
Thân thể gầy héo hon.
 
Hình ảnh người mẹ quê
Đẹp tựa như tranh vẽ
Điểm tô vào cuộc sống
Một nét hương thời gian.
 
Một đời vì chúng con
Hạnh phúc nào hơn thế
Ngồi nhớ câu chuyện kể
Giọt lệ tuôn tràn trề.
 
Thương lắm người mẹ quê
Chừng ấy năm vẫn thế
Bao nhọc nhằn không kể
Dấu chôn chặt đáy lòng.
 
Những đứa con xa nhà
Luôn nhớ hình bóng Mẹ
Nhớ lời ru thuở bé
Nhớ câu hát ầu ơ!
 
 
 
ANH CÓ VỀ...
          Viết tặng cô giáo Phan Nguyệt
 
Anh có về Phù Sa quê em không?
Nắng vàng tươi trải nhẹ khắp cánh đồng
Sen hồng đóa tỏa hương thơm dào dạt
E ấp nụ cười người con gái Quảng Nam.
 
Anh có về cùng em ngắm đầm sen?
Lá xòe to đón ánh mặt trời vàng
Búp nhú lên vươn mình ra ánh sáng
Bông nở rộ khoe màu áo mới tinh.
 
Anh có về quê mẹ đón bình minh?
Ngày mới ghé thăm, đượm thắm chút tình
Đất và quê đậm đà xứ Quảng
Người dân mình chân chất mộc mạc thêm!
 
Anh có về cùng em ngắm trăng thanh
Cuối bờ đê ngọn gió thổi mát lành
Con đường nhỏ liu xiu quen thuộc lắm
Rẽ lối về Mông Lãnh, Phù Sa thôn.
 
Anh có về đêm hội trăng rằm không?
Chú cuội chơi trăng ngồi gốc đa điểm hẹn
Hằng Nga giáng trần rước đèn Tháng Tám
Dáng ngọc nét ngà mặn mà xinh xinh.
 
Anh có về hồi tưởng ký ức không?
Chuyến xe định mệnh cùng em về đất Quảng
Hơn ba chục năm qua, giờ tóc lấm tấm bạc
Sợi tơ hồng, cầu nối một mùa trăng!
 
 
 
ƯỚC VỀ THĂM CHA
 
Thu vào mùa rồi đấy!
Cha hỡi! Cha có hay?
Lá trên cành sắp thay
Xanh chuyển vàng nhạt ấy.
 
Tiết trời nghe dịu mát
Chạm ngõ về quê Cha
Đường mòn quen thuộc quá
Sân vườn rộn tiếng ca.
 
Chim muông hót ban sớm
Ngay dàn cảnh cha trồng
Cau xanh sừng sững đứng
Giữa đất trời Thu sang.
 
Nhìn ánh mắt xa xăm
Dõi theo con năm tháng
Nắm bàn tay rám nắng
Guộc gầy, tóc điểm sương.
 
Xế chiều tuổi trung niên
Bên ngôi nhà trống vắng
Nhớ về Cha thầm lặng
Đếm lá Thu rơi vàng.
 
Ước về thăm một lần
Kể bao chuyện gần xa
Bên bữa cơm chiều muộn
Ấm áp ở quanh nhà.
 
 
 
 
ĐÊM KÝ ỨC
 
Tựa vào đêm
Lạnh bờ vai
Lặng nghe tiếng sóng
Ngỡ ai dỗi hờn.
 
Tâm tư
hoang vắng cô đơn
Vòng tay chờ đợi
chập chờn giấc đêm
 
Dấu chân
xưa biết đâu tìm?
Đã tan vào sóng
 triền miên trắng bờ
 
Em tìm
 đâu nụ hôn xưa?
Ngỡ ngàng vụng dại
như vừa say men
 
Nhớ anh
như sóng biển đêm
Vỗ vào em
Vỗ vào em
Dạt dào.
 
Ngày dài
ta đợi chờ nhau
Bàn tay nắm đến
mai sau không rời.
 

 
VƯƠNG VẤN
 
Dang tay ôm biển rộng
Say con sóng bồng bềnh
Qua bao mùa gió lộng
Ôm nỗi nhớ mông mênh.
 
Dấu chân anh trên cát
Mờ phai theo tháng năm
Chỉ còn nghe sóng hát
Kể chuyện tình xa xăm.
 
Vén đêm tìm ký ức
Gặp bến bờ hư không
Biển đêm nằm thao thức
Chợt nhớ anh ngập lòng.
 
Đêm gió mùa trăn trở
Guộc gầy nỗi tương tư
Muộn màng Thu chạm ngõ
Vương vấn bao tình thơ.
 
 
ph
 
KHOẢNH KHẮC THU
 
Chiếc lá rời cành thu
Em với tay níu giữ
Gió dịu ngọt lời ru
Hóa hình hài câu chữ
 
Khoảnh khắc thu đẹp đẽ
Ai góp nhặt vào thơ
Khoảng trời riêng nhỏ bé
Em nghiêng ngã chiều mơ.
 
 
 
 
THU RƠI
 
Chốn quê nhà níu đôi chân phiêu lãng
Bụi tre xưa giờ xơ xác tiêu điều
Mùa thu cuối và vết hằn năm tháng
Hoàng hôn buồn ai bước dáng liêu xiêu
 
Núi mờ xa còn vấn vương ráng đỏ
Nắng chiều buông ngọn khói bếp la đà
Chưa đến hẹn mà trăng lên đầu ngõ
Con đường mòn quen thuộc lối ta qua.
 
Đang cố đợi cánh chim về tổ ấm
Mỏi cánh bay phiêu bạt bốn phương trời
Bụi tre quê mắt mỏi mòn trông đợi
Bóng chim về từ một cõi xa xôi
 
Chân độc bước về miền xưa chốn cũ
Lòng chạnh đau trong nỗi nhớ chơi vơi
Người xa ta như chim lìa xa tổ
Thu tàn rồi ta nhặt mảnh tình rơi!...
 
 
 
CHAO NGHIÊNG MÙA THU
 
Mới thôi bất chợt Thu vàng
Sương mai mờ ảo, ngỡ ngàng trời xanh
Nhặt tìm ký ức mong manh
Nâng niu níu giữ tình anh xa rồi
Còn bên em chiếc lá thôi.
Mà như nghiêng cả một trời nhớ thương.
 
 
NHƯ LÀ
 
Như là cơn gió thoảng qua
Chút se se lạnh từ xa đến gần
Như là sợi nắng ửng vàng
Hanh hao nhè nhẹ đưa nàng ghé thăm
Như là cảnh sắc thắm quanh
Chao nghiêng dáng nhỏ ngắm thành phố xinh.
Như là Hà Nội quê mình
Tháng Chín về với mông mênh giọt tình.
 
 
THU CHIỀU
 
Thu chiều nắng nhạt bóng râm
Mây buồn bảng lảng dần buông lưng đồi.
Xa xa ngọn gió ru hời
Em say giấc trọn giữa trời Thu nay.

 

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây