ĐOẢN KHÚC TÌNH MẸ
I - DUYÊN TÌNH PHẬN MẸ
Nổi chìm kiếp mẹ chơi vơi
Duyên tình cửa chợ một đời dở dang
Mười tám tuổi mẹ lấy chồng thôn Đá
Mấy bận sinh con chẳng đặng vuông tròn
Thuở kháng chiến chồng mẹ là du kích
Đêm giải truyền đơn, ngày làm dân vận
Địch bắt mang đi biệt tăm, biệt tích...
Chị được sinh ra chẳng biết mặt cha
Mẹ ru con bằng nước mắt nhạt nhòa
Bằng nỗi đắng cay, héo mòn thiếu phụ
Bao yêu thương dành lời ru con ngủ
Miếng khổ đau mẹ nuốt vào lòng
Tám năm nuôi con đằng đẵng chờ chồng
Ông bà nội cứ giục đi bước nữa
Mẹ âm thầm... gạt nước mắt theo cha
Cha con nghèo chìm nổi bôn ba
Kiếp lam lũ mồ côi từ tấm bé
Nhà vách dột, tường chỏng chơ mái lá
Bốn hướng gió lùa lủng liểng trăng treo
Đồ làm bếp là chiếc sanh sứt vỡ
Với chiếc nồi ba méo mó chẳng toàn
Cha mẹ tảo tần vun vén lo toan
Lầm lũi qua ngày giáp hạt...
Mẹ lấy chồng gian nan vất vả
Đám rước có ba người tất cả
Chú rể là cha, cùng mẹ con thím em dâu
Bảy quả cau, thẻ nhang quà sính lễ
Thắp nhang tổ tiên, mẹ bước qua cầu
Cây gạo đầu làng nghiêng hoa vào đám rước
Bà ngoại giận (vì thương con vất vả)
Can ngăn không thành muối gạo ném theo…
Cha con già, đất nước thuở gieo neo
Nhưng nhân hậu nghĩa tình chất phác
Bà ngoại ốm cha tận tâm cứu chữa
Xuôi ngược tìm thày cắt thuốc chăm nom
Mẹ tận tụy sớm khuya nâng giấc
Ngoại mất rồi... chỉ biết khóc “mẹ ơi”!
Cha mẹ nghèo nhưng tấm lòng ngay thật
Đức hạnh, chân tình, thủy chung như nhất
Dạy chúng con lương thiện khiêm nhường
Biết quí yêu từ củ khoai, hạt thóc
Mẹ sinh con trong nghèo nàn khó nhọc
Giấc mưu sinh cha chưa trọn bao giờ
Cả nước mình khao khát ước mơ
Ngày độc lập hòa bình vui thống nhất
Miền bắc những công trường tất bật
Vì miền nam nửa nước vẫn thương đau
Cuộc sống nghèo thiếu cả bữa cơm rau
Manh áo cộc còn vá vài ba mụn...
Nửa nước Việt vẫn chìm trong bóng giặc
Bom đạn mịt mù đau thương tang tóc
“Hạt gạo cắn đôi mối thù sẻ nửa”
“Lửa cháy Trường sơn, máu đỏ Cửa Tùng”
Mẹ sinh con giữa mùa trăng tháng chín
Cha lưng còng cáng võng gánh đường xa
Suốt cuộc đời phiêu bạt bôn ba
Sáu mươi tuổi sức cha tàn lực kiệt
Niềm hạnh phúc mắt cha ngời sáng
Hi vọng truyền sang con!
Mẹ sinh con trong nỗi đau quằn quại
Bác sĩ rạch vết thương dài rốn mẹ
Con lớn khôn biết kiêu hãnh ngẩng đầu
Biết cúi mặt trước nỗi đau đồng loại
Biết yêu thương chia sẻ tình người
Cha mẹ cho con biết khóc, biết cười
Giọt nước mắt biết rơi từ trái tim rung cảm
Chúng con lớn lên từ yêu thương của mẹ
Gió bụi phong trần ấm áp tình cha
Từ con ốc, cái cua, củ khoai, con cá
Từ ân tình làng xóm quê ta!
Chúng con lớn lên hai thằng đều khỏe
Hội vật năm nào cũng được giải “oai ghê”
Mười sáu tuổi anh làm thuê vác đất
Cùng dân làng chống hạn, đắp đê
Mười tám tuổi anh con vào bộ đội
Úng ngập đồng mẹ mót lúa đồng quê
Con mấy bận âm thầm bỏ học
Gạt nước mắt mẹ cười... “hãy cố gắng con ơi!”
Mùa giáp hạt sắn, khoai ăn trừ bữa
Dòng sông quê cua ốc mẹ mò tìm
Lưng còng xuống, áo quần sũng ướt
Nhưng mẹ cười mong đến lớp con vui.
ÁI NHÂN
(Chốt Pa đí, Lạng sơn 1985)
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn