Đoản khúc tình mẹ - thơ của Ái Nhân

Thứ năm - 15/08/2024 10:25
Nhà thơ Ái Nhân
Nhà thơ Ái Nhân




ĐOẢN KHÚC TÌNH MẸ

 

 

I - DUYÊN TÌNH PHẬN MẸ

             
         Nổi chìm kiếp mẹ chơi vơi
                     Duyên tình cửa chợ một đời dở dang

 

Mười tám tuổi mẹ lấy chồng thôn Đá
Mấy bận sinh con chẳng đặng vuông tròn
Thuở kháng chiến chồng mẹ là du kích
Đêm giải truyền đơn, ngày làm dân vận
Địch bắt mang đi biệt tăm, biệt tích...

Chị được sinh ra chẳng biết mặt cha
Mẹ ru con bằng nước mắt nhạt nhòa
Bằng nỗi đắng cay, héo mòn thiếu phụ
Bao yêu thương dành lời ru con ngủ
Miếng khổ đau mẹ nuốt vào lòng
Tám năm nuôi con đằng đẵng chờ chồng
Ông bà nội cứ giục đi bước nữa
Mẹ âm thầm... gạt nước mắt theo cha

Cha con nghèo chìm nổi bôn ba
Kiếp lam lũ mồ côi từ tấm bé
Nhà vách dột, tường chỏng chơ mái lá
Bốn hướng gió lùa lủng liểng trăng treo
Đồ làm bếp là chiếc sanh sứt vỡ
Với chiếc nồi ba méo mó chẳng toàn
Cha mẹ tảo tần vun vén lo toan
Lầm lũi qua ngày giáp hạt...

Mẹ lấy chồng gian nan vất vả
Đám rước có ba người tất cả
Chú rể là cha, cùng mẹ con thím em dâu
Bảy quả cau, thẻ nhang quà sính lễ
Thắp nhang tổ tiên, mẹ bước qua cầu
Cây gạo đầu làng nghiêng hoa vào đám rước
Bà ngoại giận (vì thương con vất vả)
Can ngăn không thành muối gạo ném theo…

Cha con già, đất nước thuở gieo neo
Nhưng nhân hậu nghĩa tình chất phác
Bà ngoại ốm cha tận tâm cứu chữa
Xuôi ngược tìm thày cắt thuốc chăm nom
Mẹ tận tụy sớm khuya nâng giấc
Ngoại mất rồi... chỉ biết khóc “mẹ ơi”!

Cha mẹ nghèo nhưng tấm lòng ngay thật
Đức hạnh, chân tình, thủy chung như nhất
Dạy chúng con lương thiện khiêm nhường
Biết quí yêu từ củ khoai, hạt thóc

Mẹ sinh con trong nghèo nàn khó nhọc
Giấc mưu sinh cha chưa trọn bao giờ
Cả nước mình khao khát ước mơ
Ngày độc lập hòa bình vui thống nhất

Miền bắc những công trường tất bật
Vì miền nam nửa nước vẫn thương đau
Cuộc sống nghèo thiếu cả bữa cơm rau
Manh áo cộc còn vá vài ba mụn...

Nửa nước Việt vẫn chìm trong bóng giặc
Bom đạn mịt mù đau thương tang tóc
“Hạt gạo cắn đôi mối thù sẻ nửa”
“Lửa cháy Trường sơn, máu đỏ Cửa Tùng

Mẹ sinh con giữa mùa trăng tháng chín
Cha lưng còng cáng võng gánh đường xa
Suốt cuộc đời phiêu bạt bôn ba
Sáu mươi tuổi sức cha tàn lực kiệt

Niềm hạnh phúc mắt cha ngời sáng
Hi vọng truyền sang con!

Mẹ sinh con trong nỗi đau quằn quại
Bác sĩ rạch vết thương dài rốn mẹ
Con lớn khôn biết kiêu hãnh ngẩng đầu
Biết cúi mặt trước nỗi đau đồng loại
Biết yêu thương chia sẻ tình người
Cha mẹ cho con biết khóc, biết cười
Giọt nước mắt biết rơi từ trái tim rung cảm

Chúng con lớn lên từ yêu thương của mẹ
Gió bụi phong trần ấm áp tình cha
Từ con ốc, cái cua, củ khoai, con cá
Từ ân tình làng xóm quê ta!

Chúng con lớn lên hai thằng đều khỏe
Hội vật năm nào cũng được giải “oai ghê”
Mười sáu tuổi anh làm thuê vác đất
Cùng dân làng chống hạn, đắp đê
Mười tám tuổi anh con vào bộ đội

Úng ngập đồng mẹ mót lúa đồng quê
Con mấy bận âm thầm bỏ học
Gạt nước mắt mẹ cười... “hãy cố gắng con ơi!

Mùa giáp hạt sắn, khoai ăn trừ bữa
D
òng sông quê cua ốc mẹ mò tìm
Lưng còng xuống, áo quần sũng ướt
Nhưng mẹ cười mong đến lớp con vui.

 

 

2 - TUỔI THƠ NÚP TRONG BÓNG MẸ
 
Tuổi thơ con là những lúc ngủ vùi
Bên đống rạ, củ khoai lùi lâu chín
Là chiều đông gió bấc lùa tím thịt
Ấm ổ rơm cha kể truyện Nàng Kiều
 
Là những chiều cuối mùa thu hoạch
Lũ trẻ ra đồng đào chuột chăn trâu
Là những bữa cơm tương cà muối mặn

“Thẳng rốn trôi nồi” nô nghịch ham chơi
 
Là những chiều lưng trâu thổi sáo
Tối mịt vẫn còn đánh đáo, đánh khăng
Bê bết áo quần “pháo lang, pháo nổ
Sân đình làng loang lổ nắng chang chang...
 
Con nhớ lắm mưa dầm dề tháng bẩy
Bão ập về nghiêng ngả cả trời mây
Con bé nhất được giấu vào trong tủ
Anh trai con ngồi cửa giữ nia che...
 
Là mái rạ ngổn ngang trong cơn lốc
Bóng cha già, bão tốc mái liêu xiêu
Là bóng mẹ đầm đìa nước mắt
Cầu bình an trong tầm tã mưa rào
 
Là những trưa hè oi ả bên ao
Con trốn học bắt chuồn chuồn “cắn rốn”
Máy bay giặc lũ diều hâu bọn khốn
Dưới bờ tre mẹ ngơ ngác nhìn trời...
 
Cây Đa Tán giữa đồng lũ trẻ con chơi
Đánh trận giả làm tướng quân múa kiếm
Hầm trú ẩn tránh máy bay giặc mỹ
Lũ chúng con ẩn nấp mẹ phải tìm...
 
Tháng năm xưa bao khốn khó nổi chìm
Vườn ký ức bìm bìm hoang còn mãi
Cha mẹ tảo tần áo cơm hoang hoải
Con lớn thành người từ cua ốc sắn khoai
Từ bóng mẹ đổ dài theo năm tháng
Từ bóng cha già tất tả gió liêu xiêu.
 
 
 
3- LỚN LÊN TỪ BÓNG MẸ
 
Con lớn lên Tổ quốc đã hòa bình
Cả đất nước rợp cờ sao phấp phới
Từ đổ nát dân tộc ta sốc tới
Lấp hố bom trồng lại những mùa xanh
 
Khát khao mong mùa hoa trái ngọt lành

Cả dân tộc tưng bừng vui chiến thắng
Trái tim con như mùa xuân đầy nắng
Cũng mơ màng tập tọe chắp vần thơ
 
Đường đến lớp xanh ngỡ ngàng hoa nắng
Trang vở thơm ngây ngất những điểm mười
Tuổi hồn nhiên như chim sáo hát cười
Đâu biết được cha mỗi ngày đuối sức
 
Cha ra đi cuối tháng mười quạnh quẽ
Vách hiên nhà loang l nắng trêu ngươi
Con cứ ngỡ bầu trời đang sụp xuống
Khóc thương cha chỉ biết gọi “ơi thày!”
 
Con lớn dần trong cơ cực đắng cay
Mẹ già yếu lúa mấy mùa giỗ lép
Nhà hết gạo bới khoai lang tạm bữa
Ăn cầm lòng vẫn đi học mê say
 
Giọt lệ buồn dâng lên mắt cay cay
Bao hi vọng tuổi thơ con ấp ủ
Vườn mơ ước con dã tràng mê ngủ
Lâu đài mơ con sóng xóa... sững sờ!
 
 
4 – MẸ ƠI CON ĐÃ LỚN KHÔN
….
Mười chín tuổi con vào bộ đội
Mẹ tiễn con trong tầm tã mưa phùn
Ánh mắt mẹ phía ngọn nguồn mưa đổ
Se sắt gió mùa bóng mẹ run run
 
Gắng gỏi con đi chân cứng đá mềm
Đời binh nghiệp rèn tôi cứng cáp
Đêm bão giông hay chiều hoang nắng táp
Con quen dần vững bước, cánh chim bay
 
Chiều biên giới sim mua giăng tím lịm
Chuốt hoàng hôn con chắp áng thơ tình
Nỗi nhớ mẹ sao cuối trời nhấp nháy
Chợt lòng mình thương nhớ sải cánh bay
 
Đông tê tái gió lùa như cắt thịt
Ca gác đêm răng tấu nhịp liên hồi
Thao thức nhớ bóng mẹ già lầm lũi
Gió bấc về chắc lạnh lắm mẹ ơi!
 
Tuổi trẻ con đi kiêu hãnh giữa đời
Đường gian khổ ấm áp tình đồng đội
Gian khó coi thường những đêm mưa dội
Vai chen vai đồng thanh “khúc quân hành”
 
Con ngước về tít tắp ánh sao xanh
Như vẫn thấy mẹ dõi theo từng bước
Những năm tháng phong trần không chùn bước
Thấy mẹ cười khích lệ chúng con vui
 
Bước chân con đi khắp nẻo đường đời
Lội suối, chèo non, mưa dầm biên giới
Sao bằng giọt mồ hôi nhòa trong cơn mưa vội
Sũng nước lưng còng mẹ đội ốc sông quê
 
Tháng lương đầu trung úy trẻ của con
Gửi biếu mẹ quá nửa phần lương mới
Trong lòng con bao nhiêu niềm khấp khởi
(Mđang cười) con đã lớn mẹ ơi!

 

ÁI NHÂN

(Chốt Pa đí, Lạng sơn  1985)

Tổng số điểm của bài viết là: 5 trong 1 đánh giá

Xếp hạng: 5 - 1 phiếu bầu
Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây