Nhà văn Anh Chi
Tôi đã nghĩ, người viết những câu thơ dẫn ở trên, chắc đã mê thơ, và hơn thế, đã bị thơ nó ám vào mình ngay từ quãng đầu đời rồi, nên dù đi theo ngả này, ngả khác, rồi cuối cùng vẫn là người thơ thôi. Quen, rồi thân với Trần Đình Việt, nên tôi biết mình đã nghĩ đúng. Còn biết, hơn nửa thế kỷ trước anh đã là bạn thân của nhóm học sinh miền Nam tập kết, gồm Thanh Quế, Ngô Thế Oanh, Cao Duy Thảo... Những bạn lứa đó sau trở thành những nhà thơ, nhà văn. Riêng Trần Đình Việt thì theo học ngành kiến trúc và trở thành kiến trúc sư. Nhưng Trần Đình Việt chưa bao giờ ngừng làm thơ cả. Bởi thế, trong tập thơ đầu tay, có những bài viết từ mấy chục năm trước, như Những gợn sóng đời và Tắm ở sông Hồng, cùng một số bài thơ khác. Trần Đình Việt tính trầm, sống khiêm nhường, lặng lẽ, như anh tự nói về mình trong bài Không đề, viết năm 1965: Nhà thơ ơi, tìm chi với tấm lòng trai trẻ/ Một tình yêu sâu thẳm tựa hồn anh.../ Khúc tình ca, anh chỉ hát một mình. Khi đó, anh đang là sinh viên khoa Kiến trúc, nhưng đã thầm coi mình là nhà thơ. Nhà thơ này viết đều đặn, liên tục suốt mấy thập kỷ, từ hồi còn là sinh viên, những năm lang thang qua các công trường xây dựng, cả những năm chiến đấu ngoài mặt trận, rồi những năm đi tu nghiệp Kién trúc ở châu Âu... Nhưng, anh hầu như không có nhu cầu gửi thơ tới các tòa soạn báo chí, xuất bản. Anh viết, có lẽ chỉ để “thỏa mãn nhu cầu nội tâm riêng mình”, như nhận xét của nhà thơ Ngô Thế Oanh. Bởi vậy, những bài thơ của Trần Đình Việt thật đậm dấu cuộc sống cá nhân mà anh đã nếm trải suốt mấy chục năm trường. Những yêu thương, những xa xót, hạnh phúc hay khổ buồn của riêng anh đã thành thơ một cách chân thật và bình dị. Chẳng hạn, sau bao năm đi xa, về nhà, người mẹ đã khuất núi, những câu thơ Trần Đình Việt như nước mắt chảy ngược vào tâm can: Trong chạng vạng hoàng hôn/ Tôi trở về thắp hương trên mồ mẹ/ Rồi vội vã ra đi/ Và rồi mãi đi xa.../ Để đến giờ trên nẻo đường xa lắc/ Bóng mẹ về trĩu nặng cả chiều hôm (bài Chạng vạng hoàng hôn). Với bài Cảm tác bên một bức tranh, xúc cảm thơ êm và sâu đằm: Chỉ là một lối mòn/ Một bờ cây đổ bóng/ Một vệt hoa tím mờ/ Chạy dài trên cỏ vắng... Ẩn sau cảm tác của nhà thơ, là một chuyện về sự gặp gỡ rồi chia xa trong cuộc đời này, ngôn ngữ thơ buồn và đẹp thấm lòng: Chiều còn giữ nắng lại/ Bóng người giờ về đâu? Còn bài Ngoái lại, chỉ bốn câu thơ, nhưng chất chứa những suy ngẫm về ngày đang sống và về cả những ký ức xa xôi:
Do được bạn bè tâm giao và những người thân khích lệ, đôi khi họ đòi hỏi nữa, Trần Đình Việt đem những bài thơ ấy gửi đăng báo, xuất bản thành sách. Và đời sống văn chương Việt Nam hiện đại đã có thêm một nhà thơ với phong cách của một thi sĩ đi trên đường thơ thật lặng lẽ. Và, nhà thơ này đã tỏ rõ một nội lực thơ khá dồi dào, chỉ ba năm sau khi xuất bản tập thơ đầu tay, năm 2006 anh cho in tập thơ Lặng lẽ bên đời. Qua tên tập thơ, có thể hiểu, chính Trần Đình Việt đã chọn cách đi trên con đường thơ ca của mình, là đi lặng lẽ. Cuộc đời mà anh thấu hiểu: Một ngày ngắn/ Một năm cũng ngắn/ Mà lẫn lộn bao nhiêu buồn vui. Đường dài, mệt mỏi chăng, nên anh thổ lộ: Sao tôi hay nhớ về những giờ có em bên tôi/ Một chút dịu dàng/ một chút dịu dàng thôi... (bài Tôi hay nhớ về). Đây đâu chỉ là những câu thơ tình ái, mà hơn thế, nó là thơ về tổ ấm cho đời người. Và bài Chợt tỉnh giấc khuya, cũng thế, là chuyện của một người trên đường đời: Chợt tỉnh giấc khuya/ Bàng bạc những vòm cây/ Trăng tràn qua cửa sổ/ Thì ra vầng trăng/ Vẫn theo ta lặng lẽ bên trời; không phải thơ về trăng, là thơ về nỗi ước mong da diết một hạnh phúc trần đời:

Đọc Lặng lẽ bên đời, tôi chợt nhớ tới một đoạn hồi ức của nhà thơ Thanh Quế, kể về tình bạn của anh với Trần Đình Việt: “Ngày ấy, chúng tôi hay nói với nhau: bây giờ làm những bài thơ phục vụ chiến đấu, sau chiến tranh sẽ viết những bài thơ nói thẳng về hạnh phúc và khổ đau của con người”. Phải vậy chăng, những tâm niệm cùng bạn thơ Thanh Quế hơn bốn thập kỷ trước, đến khi kiến trúc Trần Đình Việt nghỉ hưu thì anh bắt đầu thể hiện tâm niệm đó trong tập thơ Gió trên những con đường, và rõ nhất là trong tập thơ Lặng lẽ bên đời cùng tập thơ Con đường rợp bóng sa mu anh cho in năm 2014. Hành trình đã thật dài xa, qua bao nhiêu nước biếc trời xanh, nhưng hình như không đâu bằng Nha Trang, bởi với anh, Nha Trang là nơi mẹ ngày nào nằm xuống, và biển Nha Trang đã giữ hộ giọt nước mắt cuối cùng của mẹ. Do vậy, với nhà thơ này: Biển ở đây có mặn hơn/ Biển ở đây có xanh hơn/ Và sâu hơn... Trần Đình Việt hay viết về cây, bài Khai bút đàu năm, những câu thơ hoa đào: Gặp lại người bán đào hỏi tìm gốc đào cũ.../ Người bán đào báo tin đào đã chết/ lòng buồn như được tin một người tri kỷ mới ra đi. Như thế, đâu chỉ là cây, đào như một con người. Còn “lũa”, là Cái còn lại của một đời cây/ khi phần dác yếu mềm được loại bỏ, qua tài hoa của nghệ nhân đã thành những tác phẩm mỹ nghệ. Lũa tiếp tục ở cùng người, nhưg trong lũa vẫn có hồn cây từ kiếp trước: Lũa,/ Bao nhiêu gió đã thổi/ Bao nhiêu nước đã chảy/ Cùng tháng năm nhẫn nại một đời cây (bài Lũa). Như vậy, cây có thể sống lâu dài hơn một đời. Có khi, cây ghi giữ tình yêu của một đời người, như trường hợp bài Cây bạch đàn bên hồ của Trần Đình Việt: Anh trở lại góc hồ xưa/ Bạch đàn vẫn còn đứng đó/ Cây đã già, lớp vỏ xù xì/ Không còn trắng ngần như cánh tay em ngày ấy/ Và anh, mái tóc/ đã thêm nhiều sợi bạc. Ngôn ngữ thơ đơn sơ, tinh khiết và cũng xao động như ái tình:
Trần Đình Việt vẫn đang đi trên con đường thơ của mình một cách lặng lẽ, chắc rồi những bài thơ sắp tới của anh sẽ có được những bài học nhân bản với thật nhiều nỗi buồn, cũng thật nhiều niềm vui!
Long Biên, 2016. A.C
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn
Chi hội Nhà văn Bắc Sông Hồng - CHÙM THƠ VỀ THẦY CÔ VÀ MÁI TRƯỜNG
TỌA ĐÀM RA MẮT SÁCH "THU NAMKAU"
“ĐƯỜNG VĂN”, THÊM MỘT CON ĐƯỜNG HÀ NỘI
PHẬN ĐÁ - thơ Nguyễn Đình Bắc và lời bình
Trang thơ tháng Mười Một của nhiều tác giả
Hành trình tâm linh miền biên viễn - những chuyện lạ có thật
GIẬT MÌNH LƯƠNG THIỆN
TRANG VĂN TÌNH ĐỜI (*) những suy tư sâu sắc, những chia sẻ tin cậy, những tình cảm ấm áp về văn chương và sân khấu
GIANG ĐĂNG VÀ MONG MANH GIẤC CỎ
Công chúa Ngọc Anh - bể khổ kiếp nhân sinh
CÓ MỘT MÙA THU NHƯ THẾ
VỀ MỘT HƯỚNG VẬN ĐỘNG VÀ PHÁT TRIỂN của âm nhạc dân gian truyền thống Việt Nam hôm nay
THƠ MÙA THU - các Nhà văn nữ Hà Nội
LỜI TIÊN TRI
Đại hội Đảng bộ TP Hà Nội: Đồng thuận - Đổi mới - Phát triển bền vững