Chùm thơ của Phạm Ngọc Thái

Chủ nhật - 14/08/2022 08:10
Chùm thơ của Phạm Ngọc Thái

Phạm Ngọc Thái

TÂM SỰ VỀ MỘT THỜI THƠ CA

Trót đam mê rồi giấc mộng văn chương
Vào cái thời thơ ca như thế…
Nhiều kẻ làm thơ, người xem lại ít
Thiên tài lạc lõng cõi trần ai

Đầu trò thì buôn, lắm thứ loai choai
Giữa đời thường thi nhân mình thất thểu
Cao niên đấy mà vẫn đành sống yểu
Hổ trong lồng cũi đó thôi !...

Cứ vẫy vùng gầm vang trời đất
Rồi tới ngày ta xé toạc không trung
Sẽ hiền lành về bên Phật ở Tây Thiên
Cùng các thánh mây vờn, gió hát

Nơi trần thế khói hương tưởng nhắc
Làm ngôi miếu bên đường như Lý Bạch xa xưa
Rêu phủ bốn mùa, vắng vẻ hoang sơ
Với non nước muôn đời không thẹn hổ

Thôi, sướng cũng đã nhiều dẫu còn lúc khổ
Sắp hết đời vẫn cố kiếm tiền nong
Bù cho vợ, con những năm tháng hoài trông
Rồi thanh thản ta đi vào kiếp khác

Sức đã kiệt, tháng năm gần hết
Trông chờ vận lộc trời ban
Đem một mảng văn?
Mấy chục năm ròng viết lách chốn trần gian
Nhượng bớt cho đời. Thánh thần ơi phù hộ !!!

Xin để lại thời sau vài lời lỗ mỗ...


 

THÔI QUÊN HẾT, ĐẤY CHÍNH LÀ HẠNH PHÚC

Cái kiếp người, cần chi mà nuối tiếc?
Nghe hiên nhà hây hẩy gió mùa thu
Suy cho cùng, sướng khổ tựa cơn mơ
Lúc sướng như tiên, khi lâm hoạn nạn.

Đời ta - Thuở trai trẻ vùi trong bom đạn
Thoát chết về vượt được lên mây
Cánh đại bàng vùng vẫy ngút trời bay
Ngẫm sống thế, một đời thôi cũng thỏa.

Đậu đến đỉnh thi sơn, xưa nay trong thiên hạ
Sánh với tầm mấy bậc cao nhân
Về già lại bệnh tật liên miên
Sa cảnh mất con, rơi vào hoạn nạn.

Tim đau đớn, than mình xấu phận
Tại trời hành hay bởi số không may
Chốn vô thường họa, phúc ai hay
Đời cát bụi, biết bao người thế cả !?

Nay đã thành một kỳ nhân thế kỷ
Mai ngày non nước ghi tên
Kiếp-ta-bà mà sống mãi với quê hương
Trên trần thế mấy kẻ đời làm nổi.

Ta từng qua "một cuộc người" như phong ba, bão dội
Giữa trần gian dựng ngọn núi vô biên
Ngàn năm sau danh tiếng vẫn còn thiêng
Thôi quên hết, đấy chính là hạnh phúc !!!


   Bệnh viện E, 19, 20/7/ 2022

Mot minh khong ai ke canh
 

ANH VẪN VỀ
THEO DÒNG LỆ EM TIẾC NUỐI

Em nói với tôi rằng: “Muốn có một đứa con…”
Dù xa cách nhớ nhau trong hoài niệm
Năm tháng dáng hình em hiển hiện
Phía chân trời thắp sáng lửa tim tôi!

Người thục nữ tôi yêu, những năm cuối cuộc đời
Cho tới lúc nấm mồ anh xanh cỏ
Em hãy thắp nén hương lòng tưởng nhớ
Để hồn anh siêu thoát dưới trời âm

Gặp em muộn rồi, bóng xế hoàng hôn
Tóc cũng bạc đôi phần, dẫu tim còn khao khát
Ngày anh khuất chắc làm em thổn thức
Nước mắt tràn trên nấm mộ thương yêu

Thì đời này, em ạ! Có trớ trêu
Nhưng ta đã bên nhau sưởi ấm mùa đông rét
Anh hôn lên đôi môi em như một vầng trăng khuyết
Thấy cả bầu trời du ngoạn cõi hồn xanh

Lại bùng cháy trong thơ ngọn lửa trái tim
Ngọn lửa của tình yêu vĩnh diệt
Em đừng khóc cho lòng anh thêm tan nát
Có rời chốn dương trần, anh không chết đâu em!

Chỉ hóa kiếp mình, tiếp cuộc trường sinh
Cùng thi ca, anh sẽ sống muôn đời trong nhân thế
Vẫn khắc khoải quanh nàng vào nỗi nhớ
Với mối tình nồng thắm của em yêu

Nếu giây phút nào, em lạc bến cô liêu
Giọt lệ thơ rơi nhòa trang giấy trắng
Hãy tìm đến nấm mồ anh, miền xa vắng
Rồi âm thầm một chút khóc cho nhau

Anh thương em đời gặp cảnh bèo dâu
Em nhớ về anh sống kiếp chàng du mục
Thời trai trẻ phong trần, qua chiến tranh loạn lạc
Khi tuổi già có vợ vẫn cô đơn.

Anh tìm đến em, lúc đã tàn úa mái đầu xanh
Yêu tha thiết mà cách ngăn thế giới
Anh vẫn về theo dòng lệ em tiếc nuối
Và yên lòng nơi nấm mộ ngàn thu.

 

 

Nguồn tin: HNV

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây