Nhân Ngày Nhà giáo Việt Nam - 20-11-2024

Thứ sáu - 08/11/2024 20:29
Trần Văn Đức Thuận, Mỵ Duy Thọ ...
Ảnh minh họa: ST
Ảnh minh họa: ST



Trần Văn Đức Thuận

HOÀI NIỆM

 

       Những tháng năm học trò đã dần trở thành ký ức, thế nhưng hình ảnh về thầy cô - những người đưa đò tận tụy - mãi khắc ghi trong tim em. Mỗi khi nhớ về thời thơ ấu, em lại nhớ bóng dáng thân thương của thầy cô, tựa như cánh phượng đỏ rực dưới nắng hè, đong đưa trong gió, để lại bao niềm bâng khuâng không dễ nguôi ngoai.

 

Ngôi nhà thứ hai của em, "Mái trường thân yêu" - nơi ấy không chỉ là nơi em được học chữ, học kiến thức, mà còn là nơi em học cách làm người. Từng lời dạy bảo ân cần của thầy cô như những hạt giống gieo vào tâm hồn, vun đắp cho em từng ngày lớn khôn. Góc lớp, hàng ghế, sân trường vẫn còn đó, như đang kể lại câu chuyện vừa mới hôm qua.

 

Ngày 20 tháng 11 về, một lần nữa nhắc nhở em về truyền thống "tôn sư trọng đạo". Thầy cô, những người không chỉ là người dạy dỗ, mà còn là những người bạn lớn, thầm lặng lắng nghe, chia sẻ mọi niềm vui và nỗi buồn của chúng em. Trong mỗi tiết học, dù là những giờ căng thẳng, thầy cô vẫn luôn cười, vẫn luôn tận tình chỉ bảo. Thầy cô không chỉ giảng dạy bằng kiến thức mà còn truyền đạt bằng cả trái tim, tình yêu và sự kiên nhẫn vô bờ.

 

Thầy cô đã dạy em rằng, sự học không chỉ dừng lại ở trang sách, mà còn ở những bài học về cuộc sống, về nhân cách, và về lòng biết ơn. Từ những lời khuyên chăm chỉ học hành, đến những lúc nhẹ nhàng nhắc nhở về lòng kiên trì, thầy cô đã đặt nền móng cho con đường tương lai của em, để rồi trong mỗi bước chân, em cảm thấy có bóng hình thầy cô dìu dắt, nhắc nhở phải luôn chân thành và giữ vững lòng tin.

 

Giờ đây, khi xa mái trường, em mới hiểu rằng tình thương và công lao của thầy cô không bao giờ cạn kiệt. Đó là tình thương không chỉ xuất phát từ trách nhiệm, mà từ trái tim, từ niềm tin vào thế hệ học trò, từ mong ước nhìn thấy chúng em trưởng thành, mạnh mẽ đối diện với mọi thử thách của cuộc sống.

 

Dù thời gian có trôi qua, dù cuộc đời có đưa đẩy em đi xa đến đâu, hình bóng thầy cô vẫn luôn hiện diện trong tim, như một ngọn lửa nhỏ âm thầm soi sáng, sưởi ấm tâm hồn giữa đêm dài cô quạnh. Hành trình của cuộc đời như một con thuyền lướt đi, nhưng khi ngoảnh lại, em luôn thấy hình ảnh của thầy cô đứng lặng lẽ nơi bến bờ, dõi theo từng bước chân. Thầy cô - những người lái đò tận tụy - đã dày công dựng nên nền tảng tri thức và đạo đức, để mỗi học trò, dù đã rời xa mái trường, vẫn vững bước tiến về phía trước.

 

Với lòng biết ơn sâu sắc, em nguyện giữ trọn những bài học quý báu ấy, làm hành trang suốt đời. Thầy cô là những người đã gieo vào tâm hồn em niềm tin yêu cuộc sống, sự kiên định và lòng nhân ái. Để rồi trên chặng đường mới, em vẫn thấy mình như được dõi theo, được tiếp sức bởi tình thương yêu, bởi niềm tin mà thầy cô đã trao gửi.

 

Nhân ngày Nhà giáo Việt Nam, em xin cúi đầu kính cẩn, gửi đến thầy cô lời tri ân từ tận đáy lòng. Không có những lời nào đủ để diễn tả hết sự biết ơn dành cho thầy cô -những người đã âm thầm đứng phía sau, dõi theo từng bước trưởng thành của học trò. Em nguyện sống sao cho xứng đáng, để không phụ lòng thầy cô đã đặt niềm tin vào em, để thầy cô thấy rằng những bài giảng ấy, những năm tháng ấy, đã và sẽ mãi là nền tảng vững chắc cho em trên hành trình cuộc sống.

 

Trong em, tình thầy trò sẽ mãi mãi không bao giờ phai nhạt, là nguồn sức mạnh vô hình theo bước em trên con đường trưởng thành, cho dù nơi ấy là chân trời nào đi chăng nữa.

 

11/2024
T.V.Đ.T



           THƠ
 
Mỵ Duy Thọ
 
TG MDT

 
NHÀ GIÁO VỀ HƯU
 
Phấn trắng đi cùng với bảng đen
Sớm tối miệt mài vốn đã quen
Tuổi hưu tóc bạc ai cần đến
Mà thấy đêm đêm vẫn ngọn đèn.
 
 
NGOÀI VÔ TẬN !
 
Em như đường cong hàm số
Anh là đường tiệm cận xa vời
Dẫu đuổi nhau đến tận cuối trời
Cũng chỉ gặp nhau ngoài vô tận!
 
 
HAY BIẾT
 
Bục giảng bước lên. Lớp đứng chào
Cảm mình. Vị thế tựa ngôi sao
Giảng gì. Cả lớp lo mà chép
Nói lý. Chẳng ai dám đụng vào
 
Năm tháng lớn khôn. Nhìn nhỏ lại
Thời gian già dặn. Có còn cao
Hưu rồi. Trò lớn trò tìm đến
Hay biết rằng ta vị thế nào.
 
 
TÔI YÊU NGHỀ DẠY HỌC 
 
Cái nghề dạy học có gì hay
Gần gũi tuổi xanh suốt tháng ngày
Bảng đen phấn trắng. Khi ta viết
Bao cặp mắt tròn theo cánh tay
 
Tôi yêu những ánh mắt thơ ngây
Cứ mãi theo tôi mỗi, mỗi ngày
Những lúc chấm bài. Tôi vẫn thấy
Trò mình. Gương mặt ở đâu đây
 
Vắng một trò thôi. Sao chẳng yên
Cả buổi hôm nay. Thấy nhớ em
Cô bận một ngày. Không đến lớp
Thương bầy trẻ thơ. Vắng mẹ hiền
 
Hôm nay. Tôi đã tuổi hưu rồi
Lên Fây. Làm bạn với bao người
Gặp lại trò xưa. Thành bạn mới
Em chào thầy! Nỗi nhớ đầy vơi.
 
Tung cánh. Đàn chim tỏa bốn phương
Thành đạt lớn khôn. Tự mái trường
Như được góp phần cùng Đất nước
Hoa nở. Lòng người thấy ngát hương.
 
 
t
 
TẾT NHỚ THẦY
 
Nhớ ngày Tết thuở năm xưa
Xa thầy chỉ biết mong chờ Tết qua
Mùng năm em tìm đến nhà
Cửa phòng vẫn khóa then hoa vẫn cài
Nhìn quanh chẳng thấy bóng ai
Ngoài hiên ngơ ngác một vài bóng chim
Em cũng ngơ ngác đi tìm
Nơi viết mấy chữ như tin đến thầy
Rằng có học trò đến đây
Nhớ thầy suốt cả mấy ngày tết qua
Ra về nghĩ gần nghĩ xa
Tàu xe chắc kẹt bến phà chắc đông
Thầy về Tết có vui không
Có nhớ lũ nhỏ đang mong bóng thầy.
 
 
 
SAO NAY EM NGHỈ HỌC
 
Tôi đến lớp sớm hơn
Hình như để đón em
Lâu rồi thành thói quen
Chứ nào đâu có hẹn
 
Em háo hức mỗi giờ
Nuốt từng lời thầy giảng
Đôi mắt huyền trong sáng
Sao lòng ai xốn xang
 
Hôm nay như mỗi ngày
Tôi chờ em chẳng thấy
Lớp đã đông thế này
Mà sao chưa muốn dạy
 
Thiếu ánh mắt của em
Bài toán chùng bước giải
Vắng nụ cười của em
Đồ thị không mềm mại
 
Sao nay em nghỉ học
Để tôi buồn hở em
Để tôi thấy thương nhớ
Một bóng hình thân quen
 
Chẳng biết tự bao giờ
Hình thành tâm tưởng đó
Thiếu em bài rạn vỡ
Thiếu em lòng bơ vơ.
 
11/2024
M.D.T



 

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây