Thơ Đặng Tương Như

Chủ nhật - 06/03/2022 04:45
Ảnh minh họa: ST
Ảnh minh họa: ST
  Đặng Tương Như
 
 KHÚC CA BAN CHIỀU

Chiều quê
               Những chiều Thu dĩ vãng
               Long lanh tơ trời - mây trắng
               Thềm nhà, Mẹ ngồi quay tơ
Trời lên xanh
Khóm tre rung rinh vàng nắng
Trên ban công lầu vắng
Cung thanh, cung trầm
Đàn ghi-ta
Cùng cha lên tiếng hát
Bồng bềnh một thuở xa xôi
Mây trắng lững lờ trôi cuối trời
Bên sông vọng tới
Tiếng chuông chiều Thu
Thơm hương lúa mới
Chơi vơi nhạc lòng
                 *
Chưa qua thời hoa niên
Vào đời
Con long đong chân mây, cuối trời
Nổi trôi
Đa mang núi cao, biển rộng
Phiêu bồng, lãng du
Vẫn hoài mơ
Mùa Thu nào nhẹ gót về quê xưa
Lặng nghe
Tiếng đàn ghi-ta và bản tình ca
Của mùa Thu cũ
Chưa ai hát bao giờ . . .
Thẫn thờ
Con mong được thấy hình dáng cha
Trên lầu vắng lúc chiều tà
Với cây đàn ghi ta
Và hát “KHÚC CA BAN CHIỀU”.
Mái nhà xưa tiêu điều
Vườn xưa liêu xiêu cỏ dại
Gai góc mọc đầy

Chỉ còn khóm dong riềng đỏ cháy.
Con về đây
Đâu còn nghe khúc ca chiều Thu cũ
Nửa đời Cha đàn đã đứt dây!
Về đây
Trong tay con chỉ còn tấm hình Cha
Với cây đàn ghi-ta
Và dòng chữ “Keep Sake” nhạt nhòa!

                           Thăng Long - 3/2 Âm lịch
                                         
                
LỜI CHA DẠY

Khi khăn gói vào đời
Cha dạy đôi lời gan ruột:
- Đàn ông không phải ít nước mắt
Không phải không biết khóc bao giờ.
                          
- Nhưng con ơi!
Những khi tai ương, thảm khốc
Búa rìu bất công và ghét ghen
Cùng những nhỏ nhen, tàn ác- giáng vào đời con
Là đàn ông, con không nên khóc
Con phải biết mỉm cười
Nuốt giọt đắng, giọt cay vào cõi lòng đau thắt
Đó là những giọt nước mắt mà đời không trông thấy
Quý vô ngần, vàng mười cũng không đổi
Hãy ngẩng đầu lên, kiêu hãnh trong nỗi cô đơn
Và tuyệt đối
Không bao giờ được đi bằng hai đầu gối !
Con luôn ghi nhớ chuyện đời kẻ sĩ:
 - Chỉ biết cúi lạy Núi Trời !
                                     
Đều là ươn hèn, yếu đuối
Nếu con chỉ biết than trời, rên rỉ
 Nếu sau này con làm thi sĩ
Con không được làm thơ khóc hôn quân, bạo chúa
Coi đất trời không còn nữa lúc chúng lìa đời
Nếu con là nhạc sĩ
Con không được viết khúc ngợi ca kẻ đã hại ông cha mình
Đó là lũ nghệ nô bợ đỡ, bị ngàn đời phỉ nhổ
Mang vết nhơ muôn đời,
Những giọt nước mắt giả dối
Không đánh lừa được ai.
                                
Có trải đời, rồi con sẽ hiểu:
Nước mắt, nụ cười- hơn cả vàng mười
Là hành trang vô giá khi vào đời
Không hoang phí được đâu!
Con hày dành nước mắt, nụ cười
Cho TỔ QUỐC muôn đời
Và CẦN LAO vạn thuở !
                   Thăng Long - ngày 3/2 Âm lịch
                                 Đ T N

Nguồn tin: HNV.

Tổng số điểm của bài viết là: 15 trong 4 đánh giá

Xếp hạng: 3.8 - 4 phiếu bầu
Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây