Tống Thị Song Hà
Bút danh: Hà Song
Sinh năm; 1967
Sống và làm việc tại Hà Nội
Đã xuất bản:
- Thu Trắng: tập thơ, 2022
- Mưa đông trên bụi hoa: tập thơ, 2022
MUỐNG BIỂN CHIỀU MƯA
Từng chùm hoa Muống biển
tím
say đắm như cánh bướm tìm nhau chiều mưa hạ
chân trời rung rung gió mặn
Tôi dọn một góc trái tim
cho riêng mình những thăng trầm dâu bể
Bình yên nào trở dạ đường về...
CHỢ CHỤT
Những con sóng tranh nhau thềm đá
rả rích mưa thu
những con thuyền nhoài trên mặt nước
cua dương càng dõi mắt tìm hang
Chợ Chụt chiều
biển mềm câu hát
mềm ánh hoàng hôn
nao nao khói bếp
nếp nhăn thời gian xô lệch
và bước chân trần bám mặn tự ngàn xưa
Tay đan tay khát khao sau cánh cửa lên đèn
gió rắc vết trăng mềm trên biển
tôi lặng chờ dập dìu con sóng bạc
Sớm mai
biển gọi mặt trời
một màu xanh lên.
KIẾP BỌT
Mù sương lửng khói đầy hồ
Nửa chiều lầm lũi gió xô ngõ buồn
Bờ nghiêng chịu đợt sóng tuôn
Rẩy run nhành liễu lá luồn tóc hoa
Tưởng đâu ta đã nhạt nhòa
Như cánh chim ấy vụt qua ngang trời
Vẳng nghe tiếng nước rối bời
Giẫy cong sỏi đá vụn rời từng đêm
Tháng năm kiếp bọt rũ mềm
Dập dềnh chút nữa khiến thêm nhói lòng
Phận giờ như giọt sương trong
Nắng lên tan hết mặc dòng đời đau.
DƯỚI TRĂNG HẠ
Vạt nắng hỏi thềm cỏ chiều chưa cũ
Sóng Tây Hồ có ngừng vỗ bờ không
Xin lần nữa chìm say miền quá khứ
Hương gió về nhốt ta nỗi nhớ trông
Vẹn nguyên đắng đóa quỳnh bao huyễn hoặc
Ướp sắc mùa để mây lặn vào đêm
Hình như phố chẳng hết buồn xa thẳm
Lá gọi nhau hứng trăng muộn bên thềm.
KHÚC GIAO MÙA
Ngập ngừng gió thì thầm chùm hoa ấy
Thu kéo sương giăng lối vào Đông
Cúc họa mi tắm trắng triền sông
Gửi nỗi nhớ phím đàn nắng đợi
Nào ai biết thế nhân mùa hỡi
Mây tủi buồn khóc lúc chiều buông
Hạt mưa mềm víu sợi tóc suông
Chẳng còn rối trầm tư đã nhạt
Rồi lặng lẽ hanh hao lá khát
Chắt men đời xót đắng đơn côi
Nếu một mai giá buốt qua rồi
Xuân ấm áp về qua ô cửa?
CƠN MƯA TRỜI CŨ
Hạ đi ngân ngấn nắng chiều
Phố trở gió hàng cây rũ lá
Cánh chim đến chỗ quen hóa lạ
Ánh mắt nào mùa cũ phôi pha
Mây tràn mưa bão giông qua
Chỉ vệt bóng gầy mờ ảo
Lấp khoảng trống dòng nước run mê đảo
Nhói con tim dứt day phút mơ hồ
Tay khua theo những đợt sóng xô
Ta chợt hiểu nỗi buồn khép lại
Chẳng vì đẹp mà hoa cần lưu mãi
Cánh úa tàn kết trái đời sau.
ĐÊM
Mưa ràn rạt biển vắng
Khua vào giữa thinh không
Ồn ào và tĩnh lặng
Có ướt hết mênh mông
Bờ vịn bờ hạt cát
Đá vịn đá chơi vơi
Góc vần xoay xô dạt
Tê tái tái tê đời
Thời gian dần ngắn lại
Khép mắt khói trăng huyền
Cõi nào ta vô ngại
Sát na đặng bình yên
Đêm xanh xao trở lốc
Khôn cùng chốn tìm đâu
Gió giũ trầm cô độc
Rồi khoét sóng bạc đầu.
GIÃ BIỆT
Khép hờ thôi một thuở
Tôi lại bước kiếm tìm
Sau vũng lầy kỷ niệm
Lạnh rưng rức con tim
Đây hoàng hôn đất lạ
Gió vin cát tự tình
Con thuyền nao nao sóng
Cứu mảnh đời mưu sinh
Rì rào đêm tiếng vỗ
Thủy triều bọt tinh khôi
Rong rêu hờn trăng cuối
Mặc ngày tháng dần trôi
Ban mai về như thế
Cánh chim vút thiên thanh
Cùng vàng non dải cát
Tóc thời gian đếm xanh.
GỬI
Hạ nồng buông khuất ngõ chiều
Dạ hương nở rộ rơi nhiều chốn xưa
Tôi đành gói lại Thu mưa
Gác lên nỗi nhớ những vừa phôi pha
Trăng nào trăng của riêng ta
Đường về khuyết bóng gần xa muộn màng
Ta lang thang gió lang thang
Hanh hao quán vắng lá vàng thôi bay
Tìm đâu hoài niệm chốn này
Lật con phố lật dáng ngày chơi vơi
Gửi người phương ấy xa xôi
Nắng chừng nhàn nhạt khép rồi nửa Thu.
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn