Chùm thơ của Trần Trung

Thứ bảy - 26/08/2023 19:40
Ảnh: ST
Ảnh: ST

Trần Trung

BẾN MỚI GỌI
 
Lối cũ-Mòn xưa, mải ngoái về hoài niệm
Dậy lòng thương-Bến nước cũ-Con đò…
 
Dập dìu niềm nỗi-Chanh nở trắng tháng ba
Nhỏ nhoi cầu ao rêu,
Thương cánh tay mềm nho nhỏ…
 
Lối cũ, ăm ắp đầy thương-Nỗi nhớ !
Em-Quê nhà, giữ buồn vui trong dạ !
 
Đối mặt với thời này-Tạm gác, giấc hoa xưa !
Đối mặt Cái-Thời, lúc nhúc chen bon tả tơi-Vô lối
Bao năm…
Cánh bèo ken nhau-Khép lại ao tù !?
 
Rô-Bốt, rồi nghễm nghện lên ngôi-Hiện đại hay vô lối !?
Vì Ai ?
 
Con-Người sẽ về đâu-Trí tuệ đè nát con tim…
Lối cũ, e tìm về-Mất dấu !?
 
Bến-Mới, giục giã-
      Ta-Người, đi tới-Xóa mông lung !?...
 
 
 
THẤP THOÁNG NIỀM THU
          Chợt nghe Thu quyến rũ…lại về !?
 
Thưa thớt, lả lơi-bay vàng lá
Nắng gió ong mơ, dìu dặt hương đưa
Se sẽ êm…
   Thấp thoáng-Thu về !?
 
Nghe đó đây, nấp nom hương cốm trẻ,
Gió Tây Hồ như lơi lả đê mê…
Theo tà áo Thanh tân-Hà Thành, con gái.
 
Có tiếng rao quà Quê, thong dong-mê mải
Trả lại Hồn-Quê,
      Một thuở-Đi về…
 
Gác lại lo toan, bươn chải
Ngày thường- Thật thà, ái ngại
 
Mở rộng Lòng-Thiền
      Đón Thu vào
                 Tay áo- Vàng Anh !...
 
 
 
XA NHỚ CHIỀU THU
    Cánh diều, một thuở… Thương Quê !
 
Chiều Quê
Thơi thới
Diều lên…
Đưa hồn
Con trẻ
Lên thềm
Cao xanh…
 
Diều bay
Thăng Cõi-Mơ-Lành,
Mênh mang
Thuở ấy
Dâng tình-Thương xưa !
 
Cánh diều
No gió
Xa mờ
Thực mơ
Hồn trẻ
Đến giờ còn mang
 
Chiều thu
Lạc-Cõi mơ màng…
 
 
Ô CHE
 
Ô che
Thon thả, mái đầu xinh
Nào có nắng, mưa-Tạo dáng tình
Ô che-Che ô, em thả gót
Hoa lá say mềm…
Nữa là-Anh !?
 
Ai người làm chiếc ô che
Để Ai…
Cầm lá sen về…
Tủi thân !
 
Mong trời, thấp thoáng bóng mây
Mơ hồ mưa thoảng, giăng đầy…lòng thương
 
Ô này…
Che nỗi vấn vương…
 
 
HOÀI NIỆM GIĂNG BUỒN
      Sao vương vấn hoài hoài chốn cũ-Người xưa !?
 
Tôi dò dẫm
Lặng về, bến cũ-Tìm xưa
Rêu phong cũ, giăng mòn tâm tưởng…
 
Hoài niệm buồn, giăng mắc-Ngày xa
Chuyến đò ngang sông, đứt đoạn !
 
Tôi đứng gọi…
Chẳng nhớ ngày đêm,
Chỉ thấy muộn phiền ngổn ngang, xa ngái !...
 
Tôi gọi đò, hay gọi tôi… mê mải
Chỉ nghe tiếng vọng-Tự hồn đọng xa sau
Bừng tỉnh ra-Cầu hiển hiện ngang đầu
Dập dìu người lại, xe qua hối hả…
 
Bến cũ-Người xưa, đi rồi,
Xa quá !
Hoài niệm giăng buồn…
         Ngỡ, tỉnh giấc-còn mơ !?
 
Khóe mắt-Làn môi
Đâu, nụ cười cắn chỉ
Tất thảy-Sang ngang rồi…
Thôi !...
 
 
 
HƯƠNG THU
 
Ngất ngát trời xanh vào thu
Đất trời lênh loang êm nhẹ
 
Xanh lá, xanh cây, xanh gió…
Ngất ngây hương tỏa đâu đây
 
Lòng Người nhẹ êm như thể…
Ôm hôn, chưa thỏa lòng đầy…
 
Hương thu cuốn vào bụi gió
Hồn Người lọc trong…
Như say !
 
 
 
CHẲNG TÀN PHAI
    Yêu con gió thu giăng trong nắng mướt !...
 
Gió lang thang, lang thang
Đậu vào phím đàn-Bỡ ngỡ.
 
Gió-Đàn ngân khúc Tình-Mơ…
Cho loang khắp đất trời hát ca,
Phiêu lãng
Dung dăng Hồn-Lang-Thang.
 
Cho dan díu, dập dìu
Bốn-Cõi trời mây-Ướt đẫm Tình-Làng.
 
Vượt chấp cả bê tông, chất ngất
Đầy mưa tràn cùng bão tố mông lung…
Hải tặc. Lâm tặc. Sa tặc…
Biết bao giờ bình lặng, an lành !?
 
Ta, cùng nhau bình tâm-Níu lại Tình-Người,
Cho gió mây-Nắng ngọt-Giữa thu này…
Cho, chẳng tàn phai, mộng ướt tình say !...
 
Cho Gió-Đàn,
Ngân nga… Khúc-Nhạc-Mơ đầy !
 
Trộn hòa nhau, kẻo lỡ làng
Chút mưa-xen nắng,
         Dịu dàng- Hồn thu…

 

            ( Hà Nội,11/8/2023)

Tổng số điểm của bài viết là: 4 trong 1 đánh giá

Xếp hạng: 4 - 1 phiếu bầu
Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây