Chùm thơ của Nguyễn Thượng Hiền

Thứ tư - 27/12/2023 17:53
Nhà thơ Nguyễn Thượng Hiền
Nhà thơ Nguyễn Thượng Hiền
Nguyễn Thượng Hiền
 
VỚT PHẬN
 
("Xin thương rế rách chổi cùn chiến tranh"-Trần Mạnh Hảo)
 
Thời gian
xô đẩy chị già
Giờ ngồi
vớt
cái bóng xa thủa nào
Hoàng hôn
giặt phận bến ao
Quờ tay
làm vỡ bóng sao
phía bùn
Nhăn nheo mặt nước
sóng run
Hình ai loang vỡ
không còn nhận ra
Nước tù !
sao gột phong ba ?
Vớt lên
bong bóng
xót xa phận người !
Chiến tranh
khép cửa lâu rồi
Đơn thân
chị vớt bóng rơi ao tù
Cuộc đời
lơ lửng phù du
Tiễn người ngày ấy
coi như đoạn tình
Âm thầm
cầm cái hồn trinh
Gửi vào hương khói
cửa đình làng thôi
Vớt lên phận bạc
đem phơi
Gói thành số mệnh
gửi đời kiếp sau.
 
 
NGỌN ĐÈN
 
Chị đi qua cuộc chiến chinh
Chỉ còn sót lại mối tình lặng đông
Đá Tô Thị có con bồng
Chị chìm trong tối, ngồi không nhìn đèn
Chị thừa ra dưới màn đêm
Bấc dầu hao hụt, lụi quên bóng người
Bao lâu, đợi cái mất rồi
Chị ngồi
lõm cả đêm vơi
trái mùa
Canh khuya, tiếng dế nhặt thưa
Khóc than những mảnh đời thừa đi qua
Đêm,
nghiêng về phía tiếng gà
Chị,
nghiêng về mảnh trăng tà tà rơi
Chị ngồi đó
ngẫm một đời
Câu kinh khắc khoải hồn người chiến binh
Đêm qua
mưa gió thình lình
Ngọn đèn
tắt !
trước tờ kinh
cuối cùng.
 
 
TIẾNG LÒNG BẾN QUÊ
 
Đường chiều dừng đợi bến Xanh
Đò bao nhiêu chuyến mà thành bến quê
Lở, bồi đau mấy mặt đê
Xuống, lên nước vẫn cạn về dòng thương
"Năm con chảy, bảy con cường"
Dù "cường"hay "chảy"vẫn nương dựa bờ
Lũ mùa ngập trắng nỗi lo
Mặt sông bạc lạnh, câu hò tuột neo
Bến đông, đông những phận nghèo
Vết chân bấm xuống nỗi gieo neo đời
Ra đi đánh giặc cuối trời
Con tim vẫn bến, đầy vơi lòng phà
Lặng thầm chở hạt phù sa
Trộn mồ hôi mặn tưới ra cánh đồng
Hai bờ ôm lấy một dòng
Sông bao nhiêu nặng mà cong đê làng?
Gió từ Khánh Mậu thổi sang
Chuông chùa Hưng Thịnh đổ tràn mái cong
Gọi đò! bên ấy chiều đông
Tôi đem cả tiếng chuông lòng quá giang.
 
 
 
CHỊ TÔI
 
(Viết nhân ngày giỗ thứ 50 của anh tôi- liệt sỹ Nguyễn Hồng Khanh 1940 - 1968)
 
Cưới nhau chẳng được mấy ngày
Anh đi !
đi mãi...
đến nay chưa về !
Cả đời chị lạc trong mê
Hoàng hôn
tám chục
lặn về bến đâu?
Chị thành bà cụ
trắng đầu
Hai vành khăn ấy
nối nhau
siết người
Đứa con,
một giọt máu tươi
Của anh để lại
cũng rời khỏi tay
Trời ơi !
Trên thế gian này
Chết hơn là sống !
đọa đầy chị tôi.
Chị như cái bóng
lặn rồi !
Chôn tờ báo tử,
thả trôi kiếp người.
Chị về,
lần giỗ năm mươi
Hai vành khăn,
trắng
buốt trời ngày đông
Khói nhang bay lệch góc đồng
Từ hai ngôi mộ
rỗng không tiểu sành.
 
 
x
 
MIỀN KHÔNG TÊN
 
Mai đi rồi! mình tạm biệt Hồ Gươm
Gói lại cả một nỗi niềm sâu kín
Ly cà phê, đêm bên hồ bịn rịn
Gió sinh viên thổi rỗng áo học trò
Mai đi rồi! bỏ lại thủa ngu ngơ
Chỉ biết cộng với trừ thành con số
Áo trắng bay hững hờ không duyên nợ
Người cạnh tôi chắc giận ghế giảng đường?
Mai đi rồi! sao trĩu nặng tơ vương
Lại thầm tiếc cộng trừ không đáp số
Ánh mắt ấy trượt rơi sau cửa sổ
Đong thời gian, che khuất những vơi đầy
Gió qua hồ, tôi sót lại chiều nay
Lúc ra đi đáy lòng còn nấn ná
Chắc đêm nay có mưa rào cuối hạ
Tưới mặt hồ xanh mãi miền không tên.
 
 
 
TRANH THUỶ MẶC
 
Đá đội mây lên, ngọn nhấp nhô
Gửi chân trên bụi bạc sương mờ
Suối lơ thơ chảy về đâu đó
Mực phác nên trời một cõi mơ
Vài cánh chim đàn lạc lối bay
Ăn sương, vượt gió quãng đường này
Đá mòn nằm trách lòng khe cạn
Nước mỏi đuổi nhau tránh gió may
Vách đứng gửi thêm mấy khóm cây
Treo thân như nét nhíu lông mày
Dải xanh vướng đỉnh mềm tay lụa
Tiếng đục, tiếng khoan gõ đám mây
Ta thả hồn vào chốn nắng thưa
Tĩnh tâm, nửa chén rượu còn thừa
Hay ta đang uống thay người vẽ
Ừ, rượu trong tranh đỡ phải mua.
 
 
 
HUÂN CHƯƠNG
 
Mở ngăn kéo thấy tấm huân chương
Nhớ là mình được tặng
Tai bỗng ù đi, cõi lòng trống vắng
Chỉ còn tiếng đồng đội đứt lặng.
Xung...pho...ong!
 
 
NGẤM LOANG
 
Cơn sóng đen đổ vào bờ trắng
Cát ở đấy trở mình. Yên lặng

Ngấm loang.

 

N.T.H

Tổng số điểm của bài viết là: 6 trong 2 đánh giá

Xếp hạng: 3 - 2 phiếu bầu
Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây