NHẮN LỜI MÂY TRẮNG
Mưa thấm đẫm và Bàng khoe sắc đỏ
Nước mang theo lời từ biệt
Bối rối lá vàng chơi vơi gọi gió
Hương mùa...
Thu đang tới cánh đồng vàng hoa cải
Chỉ những giọt rơi rơi thánh thót
Dần tắt lịm trong ánh hoàng hôn
và mặt hồ xôn xao sâm cầm mùa di trú
Tôi lẳng lặng gom nỗi buồn
Cất trong hộp số phận
Tự kỷ
Niêm phong lời nhắn từ mây trắng
Nước mắt trốn vào thăm thẳm trời đêm.
DƯ ÂM MÙA ẤY
Chở ban mai
Phơi tẩm nỗi buồn âm ỉ sau vòm lá
Cuộn thu
mờ đám rêu tường
Lâng lâng
còn gì sau khoang gió?
Nhàn nhạt mây, tóc cài hương nắng
Vàng mật hanh hao
Thương yêu là thế
Tôi cuộn mình nhen nồng dư ngày cũ
Để mùa...
qua phố lại mơ.
HOA BAN TÍM
Mưa tháng ba phùn giăng bụi phố
In xuống lá
Những nụ hôn mềm
Lạnh vin chiều loãng gió
Tôi lịm câu hát nhão chùng bên quán
Ký ức rộn về loang lổ rêu phong
Đầy vơi đáy mắt
Rỗng rang
Ném buồn vui giấu mây xa
Và kìa, vài cánh hoa ôm lệ rắc thềm
Tây Hồ
Xô hờ lớp sóng…
MƯA THÁNG TƯ
Lối về mưa bụi bay ngang
Đèn khuya ánh vàng leo lét
Nước nhả giọt rơi lách tách
Ngậm ngùi chiếc lá bay ngang
Phôi pha chập chờn ký ức
Nhạc buông gió chở thôi mà
Chẳng biết người xưa còn nhớ
Ngõ buồn nhạt bước từng qua
Tháng Tư tím dịu hoa xoan
Tàn tro duyện nợ chưa toàn
Đêm vội chìm trong mơ ngủ
Mặc trăng se sắt đa đoan.
TRƯỢT
Khi sao băng trượt khỏi bầu trời
Đêm mùa hạ chẳng thể tối hơn
Và tiếng ve ran vẫn trượt trên làn gió
Khi gian dối ngập tâm
Đời người rơi hẫng vực.
DẤU CHÂN NGƯỜI GIỮ BIỂN
Ru sóng tháng ba
Mây sà góc rừng biển cuộn
Thủy triều tung tăng xóa dấu chân trên cát
Những sú vẹt dập dìu hong nắng
Vượt thời gian doi cát bồi xa.
CÁT MẶN
Mỏng tang mây
Ru cánh chim thiêm thiếp chân trời
Gió thôi lộng cánh buồm ư đã khép
Đậy nỗi buồn cô đơn
Tôi gồng mình bấm chân đồi cát mặn.
BẰNG LĂNG CUỐI
Những cánh Bằng lăng cuối
Mỏng manh run lên trong chiều nắng
Ùa theo gió bay bay
Tựa vai anh xiết bao bình lặng
Quá nửa đời… ai bảo tình chắp vá không say?
LÀNG YÊN THÁI
Trăng lên gọi Hồ Tây
Mơ lũ chim ngủ chật mái đình
Đường gạch lõm níu vết xe phơi giấy
Thoang thoảng hương cau
Quay quắt nhớ nhịp chày giã dó
ĐÊM TÂY HỒ RU CA
Một chút buồn vui gói ghém
Phố thiêm thếp bình yên
Đếm gió
Nhớ thanh âm dương cầm du cũ
và lời ca nồng nàn của “người đàn bà hát”*
Đỉnh trời
Run trăng
Nhay nháy sao
Mây trốn vào giấc mơ kì lạ
Đêm Tây Hồ mùi sương đặc quánh
Sóng cô miên
Chỉ dạ hương thủ thỉ
Những chiếc lá gọi nhau trên đất...
-------------
*“Người đàn bà hát”: nữ danh ca Alla Borisovna Pugachyova
Nguồn tin: HNV
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn