Đoàn Việt
VỚI TỜ LỊCH THÁNG 10
Bóc thêm tờ lịch mới
đã Mùa Thu tháng Mười.
Chút heo may úa lá động cành
đều đặn rắc rơi lối cũ
mỗi sớm mặt trời lên, nắng táp vào trang sử
dát vàng mé trước Tam quan.
Tờ lịch hôm nay đếm thứ Một ngàn
tôi đặt khung bàn cửa sổ
nơi vệt sáng đốm đồng tiền hoa đỏ
rễ Si leo lẹm mạch tường.
Ngỡ thềm đá ong trầm mặc nét cương thường
mang ẩn tích Hoa Lư điệp trùng chiến lũy
vết chân chim, nhát kiếm, miếng bã trầu cổ tích…
Cha tôi trổ nét thứ chín mươi làm dấu nối đời.
Vẫn ánh vàng - màu sáng nguyên khôi
để Thăng Long đậm đà thêm hoài cổ
để tôi lại một ngày một thêm mắc nợ
chưa có chứng lý nào thấu hiểu ý dân gian.
Đâu là Tràng An, sao Rồng đá Hoàng thành,
Tả Thanh Thiên, có phải khát vọng hòa bình muôn thuở ?
nét thanh lịch mắc cỡ hoài những nhiều biến đổi
dẫu biết dòng đời mỗi bước, mỗi gian nan !
Cứ lại qua lối trước Tam Quan
hướng đầu ô tới Thành phố mới
đứng trên tháp cao mở tầm xa Hà Nội
xa tắp dòng người, vòng soáy sức sinh sôi.
Bóc thêm tờ lịch mới
đã ngàn thu, tháng Mười.
10/2010
Nguyễn Chính
LÀ MÙA THU HÀ NỘI
Hơi mưa mà không mưa
Là mùa thu Hà Nội
Ngấm vào người không vội
Nét dịu dàng đưa nôi
Em đi trong xanh trời
Nồng nàn hương hoa sữa
Trăng trên đầu một nửa
Trăng lặn vào da em
Mặt nước tưởng lặng yên
Sóng ngầm lăn tăn mãi
Thu đi rồi thu lại
Thăm thẳm hồ nước xanh
Hơi mưa mà không mưa
Là mùa thu Hà Nội
"Ai đi xa nguồn cội"
Để Tây Hồ mênh mang
Có tiếng chim gọi đàn
Chuông chùa ngân thế gian
Bóng người trong thấp thoáng
Đắm đuối mùa thu sang
Man mát đỏ quả hồng
Sữa non màu xanh cốm
Tiếng rao từ sáng sớm
Ai gánh mùa thu qua !
THU QUA
Thu qua đã quá nửa rồi
Phau phau tóc bạc thương hồi tóc xanh
Tóc xanh lại thấy thương anh
Còn đâu cái thuở yến oanh bên đình
Nghe con tim đập thình thình
Lá vàng xào xạc...thương mình như cây !
NÉT QUÊ
Người quê tấm áo cũng quê
Mầu nâu non ấy gái sề vẫn xuân
Thả chùng là mảnh quần thâm
Cứ rung rinh kín trắng ngần cảo thơm
Nhớ ai ngồi tựa cây rơm
Mắt buông lúng liếng có hơn mùa vàng
Nhớ ai quan họ hẹn sang
Ba tầm- em hát che ngang yếm đào
Bốn mùa hoa lá ngạt ngào
Mưa xuân lấm tấm lặn vào có duyên
Ngàn năm thẫm mái đình nghiêng
Mà đưa ta đến những miền xa xôi...
Còn không tấm áo lụa chồi
Cái quần nái lĩnh, cái thời: người ta ...!
Trần Trọng Giá
HÀ NỘI CHIỀU NAY
Bỗng dưng trời đổ mưa rào
Cà phê quán cũ nghẹn ngào anh-em
Bất chợt thành phố lên đèn
Lặng tìm về những nhớ-quên thuở nào.
Ngoài đường cây lá xôn xao
Xoá đi bao nỗi cồn cào mong mưa
Vẫn hương phố cũ ngày xưa
Mà như đã… mà như chưa… bao giờ.
Tình mình như một giấc mơ
Ta-em hai phía chín chờ, mười trông
Tiếng rao đêm thấy ấm lòng
Dạ lan thơm một mùa đông thật thà.
Kinh kỳ vẫn dáng kiêu sa
Đầy ý tứ, vẫn mượt mà tình thơ…
GỌI EM TỪ PHÍA SÔNG HỒNG
Gọi em từ phía sông Hồng
Nao nao con sóng mênh mông chân trời
Khát khao biển cả khôn nguôi
Vòng tay bãi mật bờ xôi hành trình
Anh gọi em một bình minh
Bóng cầu soi nước có mình có ta
Cánh buồm mở đến bao la
Chở bao khát vọng đi qua tháng ngày
Sông Hồng ơi, anh đứng đây
Gọi em … cát vắng, bờ cây lắng chờ
Nghìn năm gọi mãi đến giờ
Thăng Long - Hà Nội bất ngờ là em.
VỀ LẠI CỐ ĐÔ
Dấu vết cố đô
Những Vương triều còn mãi
Gặp em gái Tràng An
Trên dòng Sào Khê xuôi mái
Hát chèo
Em có về Kỳ Lân Dục Thuý
Anh theo
Tìm thơ trên núi
Tạc bên sông mây
Tìm
Ngọc Mỹ Nhân
Thức dậy chiều nay.
Qua Tam Cốc
Giữa thu Ngô lúa ươm vàng
Thuyền nhỏ tay em như hái
Cánh chim chiều nắng Thung Nham.
Xanh mãi
Rặng ruối già ngàn tuổi
Về Biện Sơn
Cửa Thần Phù vỗ sóng
Voi gầm ngựa hí còn vang.
Nơi rừng già nguyên thủy
Động người xưa
Thu tích nắng vàng
Qua Vân Long Địch lộng
Vọng
Tranh thần hiển linh.
Từ Cồn Nổi Bãi Ngang
Đền thờ người mở đất
Thăm thẳm mắt em
Đưa tình
Dòng Sông Ân ngày ấy
Ngọt ngào…
Tắm trắng hồn trinh.
Lưu luyến mãi
Dòng Hoàng Long - Sông Đế
Gắn tình người
Từ cố đô thuở trước
Bao mùa bồi đắp xanh tươi.
Vương hương ngày Bích Động
Thị trái mùa
Thái Vi gió lộng
Tiếng thầm thì… Trong mưa
Lòng chiều nắng
Cờ lau thấp thoáng trận đồ
Đừng buồn ngày suối vắng
Ai… nỡ xa Thung Nham
Ninh Hải ngày trở lại
Đế đô ngàn năm
Hạ long neo trên cạn
Hóa rồng…
Lê Minh Tý
HOÀNG THÀNH THĂNG LONG
Bên ngọn nến lung linh
Nhâm nhi hớp trà nóng
Cuộn tròn câu chuyện kể
Về Hoàng Thành Thăng Long
Qua lớp bụi thời gian
Hằn nhịp thở thớ đất
Màu trưng bày chứng tích
Đinh - Lê - Lý - Trần - Lê…
Năm cửa ô…Tứ trấn
Vững trãi ngàn đế đô
Hừng danh Lý Thái Tổ
Hiển hiện Thành Thăng Long
Điện Kính Thiên hồn vọng
Tươm tất mọi lễ nghi
Vua Tôi âm thầm giấc
Lửa thiêng reo nắng hồng
Thăng Long sang hào khí
Nhịp điệu cất cánh bay
Đất địa linh… nhân kiệt
Cuồn cuộn rồng với mây…
THÁP BÚT
Hồ Gươm xanh mát khơi dòng chảy
“Tháp bút - Đài nghiên” níu Cổ thành
“Kẻ sĩ Thăng Long” bày thế sự
Thề non hẹn biển ngất trời xanh
Bóng tròn Tháp bút mỏi bước quen
Khách với niềm vui vạn nỗi niềm
Sử thi lấp lánh thiên niên kỉ
Ngóng “ Tả thanh thiên” đỏ mắt nhìn.
BÊN TƯỢNG ĐÀI HỒ GƯƠM
Chút thu vàng gửi… lưa thưa nắng
Mùa thu cây bóng hường
Những cô gái hồn nhiên tươi tắn
Sắc thắm dịu dàng nét thân thương
Đào hoa nở hừng xuân …thấm đậm
Bên ngôi nhà cổ tích hơi sương
Đóa hoa trao ngất tình sẽ chạm
Hối hả tình thân lòng vấn vương
Dưới chân tượng đài sừng sững uy nghi
Hồ Gươm dâng ngời Lý Thái Tổ chớp nhìn
Dây hoa lộc vừng in dòng Tháp bút
Vẽ nét cong… Cầu Thê húc sóng run
Hồn nhân gia sáng… xanh niềm kiêu hãnh
Khúc điệp trầm xao gõ mong manh
Giữa men say từng đôi nam nữ
Sánh bước bên nhau nghiêng sắc thành
Dắt mùa sang…ơi cùng thu sức trẻ
Nhớ cụ Rùa sóng ngớp…đội sen
Hồ Gươm biếc xôn xao sử biếc
Bên tượng đàì dòng ngược phố đông.
Phạm Thị Hồng Thu
Thăng Long - Hà Nội tôi yêu
Thăng Long ơi! Hà Nội dấu yêu ơi!
Yêu da diết những hàng cây, góc phố
Yêu mê đắm mái nhà phong rêu cổ
Lãng đãng mơ màng sương khói mặt hồ say
Thăng Long xưa, Hà Nội của hôm nay
Dấu trầm tích hằn sâu vào nhịp thở
Bao chiến công lẫy lừng muôn thuở
Thành phố anh hùng cuồn cuộn những dòng xanh
Linh khí ngàn năm tụ hội kết tinh
Bền vững muôn đời, rồng bay khát vọng
Thăng Long - Hà Nội, hồn thiêng tỏa sáng
Thật xứng tầm Thủ đô của nước Việt dấu yêu.
24/8/2024
Cảm ơn em - người phụ nữ Việt Nam
Cảm ơn đời cho em đến với anh
Cho anh hiểu tình yêu và hạnh phúc
Cho anh hiểu cuộc đời thật đáng sống
Năng lượng tràn đầy em tiếp nối cho anh
Em dịu dàng, đằm thắm, hiền lành
Em mạnh mẽ can trường, dũng cảm
Em tài giỏi, thông minh sáng láng
Em bao dung độ lượng vị tha
Em có tấm lòng nhân ái bao la
Luôn chia sẻ quan tâm giúp đỡ
Làm kinh tế em là người tiến bộ
Mọi việc nhà em cũng gánh cho anh
Anh đã hiểu vì sao em tài giỏi thiện, lành
Em là kết tinh của tinh hoa dân tộc
Của đất và người ngàn thuở nước non
Của văn minh nhân loại trường tồn
Cảm ơn đời cho anh được có em.
19/4/2024
Lê Thanh Hùng
Dường như ngày thu cũ
Đâu có gì, sao bịn rịn với nhau
Khi tháng năm đã úa màu từng trãi
Tình nhạt phai, biết bao giờ trở lại
Ấm lạnh đời, chìm nổi những khát khao
*
Bên góc phố, bao mùa thu đi qua
Mưa tháng chín, cứ nhùng nhằng dai dẳng
Mây xám trời chiều, đìu hiu trống vắng
Vọng cố hương, nghe ray rứt quê nhà ...
*
Sao không có gì, mà lợn cợn lay
Tấm rèm cũ, treo bao mùa mưa mắng
Đong đưa hiên thưa, trong mưa trĩu nặng
Chầm chậm trôi qua, khoảng khắc cuối ngày
*
Vội vã buông hờ, tay níu lấy tay
Mắt nuối mắt, lơ đềnh nhìn đắm đuối
Như đã trôi theo dặm đời rong ruổi
Rớt xuống hoàng hôn lặng lẽ cuốn đầy
*
Như có điều gì, cựa quậy rung vang
Cuốn quýt gió, mùa thu bay quăn quíu
Gỡ chiếc lá, vương tóc dài nũng nịu
Chợt mùa thu, như đến sớm vội vàng ...
Người đi qua mùa thu cũ
Lần theo cỏ rối tơ hoang lối cũ
Chợt đổ chiều nắng quái ngợp triền sông
Làn gió bấc ngang trời như ngưng tụ
Trong một nỗi buồn lưu cửu rêu phong
*
Đời đã đổi, sao mà chưa thành mới
Quẩn quanh rồi vẫn túi rỗng lòng không
Cháy bỏng niềm tin, tràn đầy khơi gợi
Một ngày mai người cũng sẽ mở lòng
*
Im ắng quá, mùa thu vàng quyến rũ
Khẩn khoản chiều vin đở bước liêu xiêu
Mây tứ xứ, một hôm nào quần tụ
Gió bấc lao xao, rộn cả màu chiều
*
Góc nắng lệch đường quen, ngày đã mỏi
Chiều chưa tàn, đêm chưa phải là đêm
Ai lặng lẽ bước một mình trơ trọi
Đưa ngày đi trên ngọn cỏ ngọt mềm
*
Tiếng con bìm bịp gọi triều nước lớn
Khắc khoải chiều trên bến nước mênh mông
Lấp lóa dòng trôi, rác rều lởn vởn
Gió lộng bến sông, nghe trĩu nặng lòng ...
Vết hằn
Bên em, tay nắm thời gian
Oằn cong giấc mộng, sẽ sàng giọt trăng
Ngoài hiên mờ tỏ loằn ngoằng
Êm chăn gối mỏng, vết hằn tình xưa
Ngày hai mươi bảy tháng bảy
Chị ngồi một mình trên chiếc võng, đong đưa
Trong bóng tối mập mờ đâu thấy
Khách đến thăm, rồi cũng đã về
Trên ti vi đang chiếu dòng sông xưa cuộn chảy
Chợt sáng lên, son sắt một lời thề ...
Em gọi khẽ, mùa thu đã tới
Xông xênh năm tháng cơ cầu
Người xưa, sao không một lời nhắn gởi
Quên rồi, tình cũ đã lâu
Bung nắng vỡ, đàn bướm vàng khơi gợi
Một mùa thu xanh biếc tình đầu.
Nguyễn Đăng Soạn
EM GÁI LÁI ĐÒ
Nhớ thời mưa bom bão đạn ngày xưa
Bờ nước ngập dòng cuộn tròn chảy xiết
Quân không kịp dân làng bên bị giết
Em xung phong chuyển sang hết an toàn
Quân qua rồi hạnh phúc trải miên man
Một quả đạn thuyền chìm người tan nát
Dưới đáy sông tuổi mười tám mỉm cười
Trận quyết tử làng vui không còn giặc
Tóc mẹ bạc trong ngôi nhà trống vắng
Đợi con về hương mẹ thắp quanh năm
Quả bồ kết luôn để phần về gội
Hoa bưởi sau vườn nở đợi chờ con
Tóc suôn dài thời con gái thoảng thơm
Dòng sông chảy giờ trong xanh mát
Tưới khắp cánh đồng hoa thơm ngào ngạt
Đất nước hoà bình đẹp mãi bóng hình em.
BÃO YAGI
Bão giông siêu cấp đổ về
Nhà nghiêng mái tốc, cây đè ngổn ngang
Mưa như chĩnh đổ xuống làng
Nước ngập mái ngói tan hoang ruộng vườn
Cao tầng tôn, kính bay, trườn
Phố phường đi lại thay luôn bằng đò
Cột cao thế, đổ bất ngờ
Trạm truyền vô tuyến nhiều giờ lặng im
Người mắc kẹt. Hò nhau tìm
Công an, bộ đội suốt đêm cứu người
Mì tôm, nước uống khắp nơi
Cùng nhau chia sẻ. Tình người Việt Nam.
Hoàng Nguyên
DẠ QUỲNH
Mướt trong đôi lớp lụa là
Ngất ngây hương rượu, ngọc ngà ánh trăng
Ban mai xếp nếp mơ màng
Tuổi hoa tím biếc bao chàng… thả thơ.
Trần Cung, 10/2023
NHẤT CHI MAI
Bâng khuâng lẻ một vệt đèn
Một cành mai trắng, khẽ nghiêng đêm dài
Soi lòng chờ, chẳng chờ ai
Nghe Xuân lặng lẽ đâu ngoài phố xa.
Hào Nam, 02/2016
CÁNH NHÀI XỨ XA
Thảo thơm mấy cánh hoa nhài
Tinh khôi chợ Bưởi trong ngời xứ xa*
Tuyết bay trắng xóa Giao thừa
Con tim phiêu bạt hồn thơ ngỡ ngàng.
* Cây nhài chợ Bưởi nở hoa bên Czec
Trần Cung, 10/2023
ONG THỢ
Một thoáng tư tâm phảng phất buồn
Mây rừng rực sáng đỏ chiều hôm
Đằm thắm quây quần tình quyến thuộc
Ngạt ngào sen trắng nhuốm vàng son
Chữ nghĩa giao thoa nhờ đấng bậc
Khí chất xa xưa vẫn ngọn nguồn
Nỗi niềm trong trẻo dầu thưa vắng
Gửi lại hồng nhan nơi nước non.
Huỳnh Thúc Kháng , 07/2024
FORGET ME NOT
Tóc thề buông mãi bờ vai
Hoàng hôn Đà Lạt thương hoài tháng năm
Xin đừng quên… bao lặng thầm
Nàng tiên bé bỏng sớm mang nỗi niềm
Tiếng còi tàu từ miền biên
Áo xanh vừa kịp chút duyên cuộc đời.
Trần Cung , 10/2023
GIAO THỪA DƯƠNG NHỚ CHA
Nốt lặng trầm: Giao thừa Dương đêm nay
Cha đã có đôi điều hằng mong mỏi …
Mưa cuối đông mờ như sương như khói
Một chàng trai theo con khoe cùng Cha
Tấm bằng son cùng dấu son nở hoa
Cha nhẹ cười nhưng mắt hiền toả sáng
Sợ Cha nghe hương rượu đầu đêm vắng
Con vụt đi, Cha nghỉ trong niềm thương
Trọn việc cơ quan, mỗi buổi đến trường
Ngang qua giảng đường, nhớ Cha nhiều lắm
Cùng các thầy cô, nghiêm cẩn, nồng ấm
Nâng bước học viên từng dòng Luận văn
Ngậm giọt lành, lặng lẽ đong thời gian
Anh em con gần hai quê hơn trước
Chia sẻ nhớ thương, quây quần đùm bọc
Mong nơi cực lạc, Cha Mẹ hằng vui!.
Hào Nam, 01/2016
Phạm Thạch Hoàng
NƠI SÔNG HỒNG NHỚ SÔNG QUÊ
Sông Hồng lộng gió ru đêm
Ru những con thuyền về xuôi, đến ngược
Lưu giữ ký ức bao thuở trước
Làm nên những bến bờ làng mạc ven sông
Tôi lớn lên cạnh dòng sông
Con sông Ngàn Mõ hiền hòa trôi về phía biển
Sông hứng nắng mưa, sông chở niềm hi vọng
Của dân quê nghèo nuôi mơ ước tương lai
Tôi xa quê, đi về phía sông Hồng
Mỗi khi ngắm sông nhớ về dòng sông quê mẹ
Con sông của một thời thơ bé
Sông của làng và cũng của riêng tôi
Những con sông nước Việt chẳng xa xôi
Sông ở quanh ta, sông như bè bạn
Nơi ta gửi bao niềm thương mến
Đất nước rộng dài chằng chịt những con sông
Những núi sông vẽ dáng hình đất nước
Dù ai đi xuôi hay về ngược
Sông vẫn thao thức hoài những nỗi nhớ niềm thương
Cạnh sông Hồng đêm nay con nhớ về dòng sông quê hương
HÀ NỘI GIỮA MÙA THU
Mùa thu theo hương cốm về
Làm nên sắc thu không lẫn
Trời Hà Nội xanh màu ngọc bích
Ai thả lên hư không một chút suy tư
Thiếu nữ đi dưới trời thu
Tà áo dài bay thướt tha thành phố
Ô cửa nhỏ nhà ai đang mở
Trông phố đêm, lặng ngắm sắc thu
Chàng trai đi xa trở về Hà Nội
Ngỡ mình như lạc chốn thiên thai
Phố chậm lại và người duyên duyên quá
Cuộc sống như pha chút mộng trang đài
Hà Nội trong em, em trong Hà Nội
Hà Nội và em, Hà Nội cũng là em
Nét đẹp ấy quyện vào nhau khó nói
Để lòng ta chỉ biết thương thầm.
VỀ BẮC GIANG
Điệu quan họ đêm nay say lòng du khách
"Người ơi, người ở đừng về"
Về sao được mà về
Lời mời gọi thiết tha đến thế
Chưa kể sông Thương xanh màu nhớ
Chưa kể vải mọng ngọt bờ môi
Chưa kể rằng em đang bên tôi
Ánh mắt như câu chờ, câu đợi
Đến Bắc Giang, người ơi đừng vội
Chầm chậm thôi nghe lắng những ân tình
Những núi đồi chất chứa sản sinh
Đất cũng đang vận mình đổi mới
Thành cổ xương Giang gợi miền lịch sử
Làng Thổ Hà còn bóng dáng cha ông
Những ngôi chùa đậm nét rêu phong
Chứa trầm tích tinh hoa Phật pháp
Bao đổi thay trên quê hương người anh hùng Yên Thế
Phố mở rộng dài hiển hiện nét văn minh
Người vươn mình trong bàn tay kết nối
Cây trổ hoa kết trái rộn ràng
Về Bắc Giang ta chẳng nỡ rời
Chén rượu Làng Vân ấm tình quan họ
Quan họ Bạn ghé tai thì thầm lời của gió
"Người ơi, người ở, đừng về".
Tháng 9/2024
Nguyễn Quốc Lập
NHỮNG KHÁT KHAO HÀ NỘI…
Chiều Hồ Tây liễu buông rèm trước gió
Hà Nội thu, hương hoa sữa ùa về
Thôi giã từ những gì xưa cũ
Ngày nối ngày háo hức say mê
Ngỡ rùa thiêng… như đang hiển hiện
Trao gươm thần giữ nước thuở xa xăm
Thời gian trôi cứ đi cứ đến
Những bước chân lịch sử thăng trầm
Mùa thu lá rơi vỉa hè vồi vội
Nắng ươm vàng hoa vẫn nở môi em
Ánh mắt cười như trao cả niềm tin
Hà Nội phố vẫn ngân vang tiếng hát
Chiều Trấn Quốc tiếng gió reo bất chợt
Tiếng mưa: cầu gian khó qua đi
Ai biết, ai mong ước những gì ?
Chỉ em biết vẫn khát khao Hà Nội.
Trần Minh Dương
Người Hà Nội đánh giặc và trở về
Ta hỏi sông Hồng, sông còn nhớ
Ngày nước ta dành độc lập, dựng nền Cộng hòa
Cả đất trời rực cờ đỏ sắc thắm
Máu anh hùng hòa lẫn tiếng vang ca?
Nhưng ! Lũ xâm lăng lại “rắp tâm cướp nước ta”*
Rắp tâm đem bom đạn giết hại đồng bào ta
Bọn quỷ dữ đã tràn vào mảnh đất Việt
Và triệu người đều vưng vàng trước gian lao
Nhớ những đêm đông đã đi vào lịch sử
60 ngày đêm quyết tử giữ đất Thủ đô
Cùng ta đánh giặc đâu chỉ là đồng bào cả nước
Mà còn là ngàn năm oai linh Dân tộc
Nhớ những chiến sĩ đoàn Vệ Quốc Quân
Áo bào phất phơ, hồn chiến sĩ
Súng đạn rền vang, hát bài ca Hà Nội
Máu đỏ thêm oai hùng đất ngàn năm
Nhớ những chiến sĩ đoàn Vệ quốc
Tay ôm bọc đạn giữa trận tuyến
Đạn bắn sau lưng, vòng trước mặt
Chiến sĩ anh hùng, đâu sợ chết
Chỉ sợ cảnh nước mất nhà tan
Nhớ những đồng bào cùng đánh giặc
Tay cuốc, tay xẻng chống súng đạn
Trong khói lửa ngập tràn bóng giặc
Thân oai linh giữ lấy non sông
Ta hỏi sông Hồng, sông kể lại
Nhớ đêm tạm biệt Hà Nội lên chiến khu
Có đoàn quân lặng lẽ qua dòng sông ấy
Để lại Thủ đô một lời ước hẹn
Sông Hồng kể lại cho tôi nghe
Về lời ước hẹn năm xưa ấy
Sông còn rưng rưng, đỏ mặt khóc
Như người con gái chịu cảnh chia xa
Lời ước hẹn của những chiến sĩ Vệ Quốc Quân
Mang theo hi vọng của những người lính
Thủ đô hãy đợi, đợi chút nữa
Sẽ có đoàn quân, từ chiến khu trở về
Sông đã đợi, cùng những người ở lại
Ngày ngày ngóng trông bóng áo lính
Chịu cảnh giặc chiếm, đất văn hóa há sống cùng lũ nhơ nhớp
Vậy là mỗi người lại cùng chống giặc
Trường kì kháng chiến, 7 năm ròng chia xa
Tới một ngày buổi đầu đông lịch sử
Người con gái thấy se se lạnh trong lòng
Nhưng trong tim căng tràn màu đỏ nóng
Đoàn quân kháng chiến, đã trở về
Vui sao cho hết, ngày hội ngộ
Màu lính xanh còn vương mùi chiến khu
Mùi ấy sau sẽ phai thành màu huyền thoại
Áo bào phất phơ, còn giữ khói lửa kinh thành
Và trong mắt các anh, có những khuôn mặt đang cười
Của những người con đất Hà Thành
Cùng điệu nhạc vui mừng ngày chiến thắng
Cả Hà Nội rợp cờ đỏ, ánh sao vàng
Đỏ của máu, của trái tim
Vàng của những hi vọng không thể dập tắt
Ngày ấy sẽ là ngày không bao giờ bị quên lãng
Đó là ngày cả Hà Nội đã nhuộm đỏ
Nhưng không phải là máu, mà là cờ đỏ thắm
Tiếng súng đầu hàng trước tiếng cười của Hà Nội
Sông Hồng khi ấy cũng chung vui
Sông khua sóng vẫy tay chào các anh
Cùng các mẹ, các chị và cả các em nữa
Má thiếu nữ đỏ bừng e thẹn cười
Tôi đang đứng nghe sông vỗ bờ bãi kể chuyện
Hình ảnh đoàn quân sông còn giữ lấy làm kỉ niệm
Sông lại ngậm ngùi hỏi vu vơ
Không biết đoàn quân ấy giờ ở đâu
Đoàn quân ấy đang ở trong lịch sử
Và ở trong trái tim những người đang sống
Họ đang sống cùng ta, trong hòa bình
Hay chính họ là hòa bình ấy chăng?
Tôi ngồi trầm ngâm, suy tư mãi
Nhìn đâu cũng thấy, hình ảnh đoàn quân
Bởi lẽ ta đang sống trong hòa bình
Và cả trong lòng của Hà Nội thân yêu
Chúng tôi sẽ sống hết đời chúng tôi
Và chúng tôi sẽ sống thay phần các anh nữa
Những người đánh đổi thanh xuân để đổi lấy hòa bình
Và hòa bình nhắc tôi cách sống biết ơn.
---------
* Lời Hồ Chủ Tịch
Nguyễn Thiện
KHI THÀNH PHỐ LÊN ĐÈN
Khi thành phố lên đèn
Phố phường thêm rực rỡ
Chứa bao điều bỡ ngỡ
Chứa bao điều đắm say
Thành phố mình đêm nay
Đón cơn mưa vừa tạnh
Ngàn vì sao lấp lánh
Lung linh trên bầu trời
Hà Nội mến yêu ơi
Qua bao mùa dông bão
Hội nhập và sáng tạo
Hà nội bừng sáng lên
Ta nhớ mãi không quên
Những ngày bom Mỹ dội
B52 rực cháy
Trên bầu trời linh thiêng
Đêm nay anh cùng em
Khoác tay mình dạo phố
Tình anh xin thổ lộ
Chúng mình về bên nhau
Khép lại những thương đau
Đón niềm tin hy vọng
Sông Hồng ngân tiếng sóng
Thành phố vì hòa bình
Hà nội của chúng mình
Mãi vươn xa …
tỏa sáng.
MÙA THU QUÊ TÔI
Làng tôi sau vụ gặt
Rơm rạ phơi đầy đồng
Lũ vịt được thả rông
Tha hồ mà bơi lội
Từ tinh mơ đến tối
Chúng ngụp lặn vẫy vùng
Mải chơi chạy lung tung
Lạc đàn kêu nháo nhác
Mời bà con cô bác
Có dịp ghé về chơi
Thăm Tiến thịnh quê tôi
Từng ngày đang đổi mới
Lòng người vui phơi phới
Lúa ,ngô, khoai đầy nhà
Thịt vịt đồng chặt ra
Thảo thơm mời…
đãi khách.
Tháng 9/2024
Ái Nhân
KÝ ỨC THÁNG MƯỜI
Hà nội bầu trời mùa thu năm ấy
Ngăn ngắt xanh trong như mắt em cười
Thỏa nỗi khát khao bao ngày mong đợi
Ấm áp tin yêu rạng rỡ lòng người
Hà nội rợp trời cờ hoa lộng lẫy
Rầm rập người đi như sóng Sông Hồng
Thề với non sông* đoàn quân trở lại
Giải phóng Thủ đô. Hùng khí Tiên Rồng
Hà nội qua chín mùa đông tê tái
Cúc vàng hoe long lanh mắt đợi chờ
Những thiếu nữ áo dài khăn voan trắng
Miệng nở hoa trong nắng đỏ sắc cờ
Hà nội rợp trời vàng sao rực rỡ
Người nắm tay người thật ngỡ như mơ
Mắt mẹ già vơi nhớ thương se sắt
Vòng tay ân tình ôm chặt ước mơ
Hà nội tháng mười xôn xao ký ức
Đất nước tưng bừng nô nức nắng hoa
Đỏ tươi khăn quàng hân hoan đến lớp
Rạo rực lòng người chung bước “Tiến quân ca”
---------
* Lời thề “Quyết tử cho Tổ quốc quyết sinh”
ẤN TÍCH THĂNG LONG
Đường Lâm đó Xứ Đoài mây trắng
Mắt Sơn Tây thăm thẳm nỗi niềm
Hồn kẻ sĩ “Tả thanh thiên” khí tiết
Đào nhật Tân thắm đỏ tết muôn miền
Thu lồng lộng sắc trời xanh thăm thẳm
Ngào ngạt hương thơm cốm nếp làng Vòng
Ngô lúa mọc bời bời trên đồng bãi
Lộc phù sa nhuộm đỏ nước sông Hồng
Chuyện thuở trước trời xe duyên chồng vợ
Bến Tự Nhiên mối tình đẹp muôn đời
Chử Đồng Tử, Tiên Dung vừa gặp mặt
Đã yêu nhau muôn kiếp chẳng đổi dời
Ngàn năm trước chiếu dời đô hào sảng
Chọn đất linh Lý Thái Tổ xây thành
“Thiên lý nhãn” ngàn năm còn mãi sáng
Hổ phục, rồng chầu vóc dáng Thăng Long
Thành Hà Nội đã bao phen khói lửa
Nguyễn Trãi làm thơ gọi giặc ra hàng
Đuổi Thoát Hoan những chiến binh “Sát thát”
Hỏa hổ Ngọc hồi xác giặc chất Đống Đa
Trong hoạn nạn tỏ rõ lòng trung nghĩa
Tướng mất thành tuẫn tiết tự moi gan
Thề quyết tử cho trường sinh Tổ Quốc
Bom ba càng xung trận “Cảm tử quân”
Thu độc lập Tuyên ngôn còn vọng mãi
Ánh vàng sao lồng lộng bóng Bác cười
Khai sinh nước Việt Nam dân chủ
Độc lập – tự do - hạnh phúc muôn đời
Trời Hà Nội tháng mười trong xanh lắm
Năm cửa ô rực rỡ đỏ cờ hoa
Rầm rập quân reo, sóng người lớp lớp
Non nước tưng bừng chung khúc khải hoàn ca
Đêm tháng chạp đạn ken thành lưới thép
“Pháo đài bay”, “Thần sấm” cháy ra ma
Lũ cướp nước đến đây đều khiếp sợ
Giặc tan rồi, Vua mở hội… trả gươm
Đêm trăng sáng Hồ Tây sen ngào ngạt
Hồn thi nhân du dương khúc tâm tình
“Dân là gốc”, thành công vì đoàn kết
Trọng “Hiền tài nguyên khí quốc gia” vinh
Dân tộc mình kiên trung anh dũng
Thành phố vì hòa bình, thanh lịch hào hoa
Thủ đô đấy trái tim Tổ Quốc
Hương Tháng Mười - Hồn Lạc Việt bay xa.
Lê Hữu Dinh
NHÀNH HOA LAN
Chẳng phải là sao mai
Sao hôm cũng không phải
Lẫn trong ngàn vì sao
Sao em luôn sáng mãi
Sớm bình minh nắng trải
Chiều hôm choàng lên vai
Tháng năm dài vô tận
Xao xuyến trái tim ai!
Có phải em đơm đài
Những gì tinh túy nhất
Chắt lọc qua gió sương
E ấp hường đôi má?
Ôi nhành Lan, lan tỏa
Sức sống đến diệu kỳ
Đẹp tựa vì sao sa
Rơi vào trong tâm thức!...
Đêm sang Giáp Thìn, 2024
HAI TIẾNG QUÊ HƯƠNG
Ta nghe tiếng của sắc màu hoa lá
Tiếng chim gù gọi bạn mỗi ngày qua
Ta nghe tiếng ai từ trong bụng Mẹ
Tiếng thân thương theo suốt cuộc đời ta
Ta nghe tiếng đất trời yêu dấu lạ
Tiếng quê hương nuôi ta lớn thành người!
Kim liên, bên tờ lịch cuối năm 2023
UỐNG RƯỢU CÙNG TRĂNG
Ta
Rượu
Trăng
Mây trôi hững hờ
Dòng sông lặng lẽ.
Thôi nào ngồi vào cả chứ
Hôm nay ta mời
bao nỗi niềm trong tâm hòa cùng tiệc rượu...
Uống! Uống! Uống đi thôi còn chần chừ chi nữa
Trăng lên quỳnh nở
Ta hớn hở có thêm bạn hiền.
Nào cạn ly, ta uống thật say
Trăng nhìn, sông chảy, núi chờ
Xua đi tất cả nhạt phai, tất tưởi
Sưởi ấm cho Cuội nằm trông trăng,
Và sông dâng rượu…
Huầy! Quỳnh ngắm ta
Sao sa đùa giỡn
Màn đêm buông, ánh trăng vằng vặc
Quỳnh xa dần, xa dần, màn đêm chìm vào đôi mắt
Sông đã xa, trăng đã lặn, núi đã nghiêng
Còn mình ta với rượu
Ngỡ như thực, như mơ
Nghịch sông ,vờn núi
Tỉnh!
Tỉnh lại!
Chỉ có ta với rượu
Núi, sông, trăng mất rồi, lấy chi vui đùa nữa
Chỉ mình ta và rượu với ta!
Lê Ngọc Chính
MÙA THU HÀ NỘI
Em sinh ra vào mùa thu Hà Nội
Mùa có nhiều cảm xúc khó quên
Nhưng chỉ đến khi em lớn lên
mới biết mùa thu thật đẹp !
Nắng vàng -bức tranh thiên nhiên vẽ
Bầu trời xanh thắm
Cơn gió heo may
Cây cơm nguội vàng
Cây bàng lá đỏ
Tiếng ai trong gió
Nghe thật dịu êm
Cứ ngỡ như là
Đã quen đâu đấy
Hương hoa sữa nồng nàn mỗi tối
Liễu dịu dàng phủ bóng hồ Gươm
Đã bao lần trên những con phố quen
Mắt mơ màng em tìm trên lối vắng …
Vẫn biết mùa thu dâng lên bao khát vọng
Bao nỗi niềm khơi dậy đầy vơi
Nhưng thu đến vẫn cho ta cảm xúc bồi hồi
Vừa quen vừa lạ,khó nói thành lời !
30/09/2023
CÒN NHỚ
Anh còn nhớ
Em màu áo trắng tinh
Nữ sinh Khoa văn Saigon
Tóc dài ngang vai
Mắt to tròn đen láy
Anh ngô nghê
Chưa hề nghe tiếng ai nức nở
Chưa một lần ngẩn ngơ
những buổi chiều khi nắng phai
Rồi anh thấy mình thổn thức
Ngắm nhìn hàng cây thân thuộc
Bóng ai về tha thướt như mây
Muốn nắm lấy bàn tay
và nói lời tha thiết !
Rồi thời gian trôi
cùng tiếng chuông Nhà thờ ngân
Lần đầu tiên
anh nghe thấy lời cầu nguyện
Em nói rằng
Chúa đã sinh ra muôn loài
Còn anh không tin là thế
Một ngày trôi qua thật nhanh
Một đêm thì dài..
.mãi trời chưa sáng
Một ngày với bao niềm mong đợi!
Thế rồi ...anh xa em
Mang theo một tình yêu
chưa nói thành lời...
Em ở đâu hỡi người thiếu nữ
Bao năm qua rồi
anh vẫn nhớ dáng hình xưa
cô nữ sinh khoa văn
đôi mắt buồn mộng mơ!
10/2020
XA RỒI
Xa rồi hang bằng lăng ơi
Con đường ta vẫn qua hàng ngày
Hôm nay đi qua bỗng thấy
Bâng khuâng đứng ngắm hàng cây
Bây giờ không phải mùa hoa nở
Mùa đông gió lạnh thân cây gầy
người qua đường vẫn đi vội vã
Trăm nghìn công việc bủa vây...
Mấy mùa ta đi qua đây
Bừng lên một màu tím biếc
Dẫu có vô tình đơn chiếc
Cũng không thể ngoảnh làm ngơ
Ta về trở lại đường xưa
Nao lòng lâng lâng vì nhớ
Hẹn ngày tương phùng hội ngộ
Màu hoa tím đến ngẩn ngơ
Ta sẽ còn trở lại đây
Dẫu rằng thờ gian ko hẹn
Để giữ trong mình trọn vẹn
Con đường hoa tím như mơ.
9/2018
MÙA THU ƠI NGỦ YÊN
Hãy ngủ yên nhé
Mùa thu ơi
Cho mùa đông về
Không tái tê
Cắt da cắt thịt
Sầu vương não nề
Trời vẫn nắng đẹp
Không mưa dầm dề
Vẫn đắm say mê
Khăn quàng áo ấm
Mùa đông dịu ngọt
Bâng khuâng lửa hồng
cho hạ vào mùa
nắng trải mênh mông
trời cao lộng gió
những cánh Phượng Hồng rực rỡ
ve sầu rả ríc râm ran
Cho biển đông người
tàu thuyền về bến đông vui
LUYẾN TIẾC
Viết tặng Phạm Hiếu
Ta luyến tiếc những ngày còn thơ ấu
Vô tư như trang sách học trò
Ép cánh hoa xinh vào trong trang vở
Thẹn thùng nhìn ai không dám nói lên lời
Rồi thời gian trôi em như chiếc lá
Theo dòng đời trôi mãi đi xa
Bạn bè gần bỗng hoá thành xa
Khi gặp lại đã bao mùa lá rụng
Và anh - người em thầm mong nhớ
Chưa lần đầu thổ lộ niềm riêng
Ngày xưa ơi ta đã không dám tự nhiên
Tâm sự hết nỗi niềm giấu kín
Để đến bên bây giờ cả hai đều luyến tiếc
Một mối tình trong trắng ngây thơ
Ước gì được trở lại ngày xưa
Em lại là cô nữ sinh áo trắng
Tà áo bay ngẩn ngơ trong nắng
Mắt đen tròn hun hút những hàng cây
Trong trắng như cánh hoa vừa nở
E ấp cười trong ánh bình minh
Và ai kia có phải chàng trai năm ấy
Nắm bàn tay em đi tiếp cuộc đời....
25/3/2020
Thanh Lâm
HÀ NỘI MÙA THU
Mời bạn về thăm Hà nội đang vào thu
Cúc đã vàng ngát hương mùa cốm mới
Hương hoa sữa đang nồng nàn diệu vợi
Bóng tháp rùa trầm mặc lắng hồn thơ
Thu tháng mười đẹp như say như mơ
Hà nội vào thu muôn hoa khoe sắc thắm
Hồng Hà ơi ngàn năm dào dạt sóng
Vàng nắng Ba đình tiếng Bác vọng non sông
Mời bạn về thăm Hoàng thành Thăng Long
Nghe hồn thiêng núi sông bốn ngàn năm giữ nước
Nghe tiếng gươm khua của cha ông thủa trước
Áo vải cờ đào gìn giữ đất biên cương
Mời bạn về thăm hồ Tây mờ khói sương
Vọng tới ngàn sâu tiếng chuông chùa Trấn Vũ
Gió đã heo may tà áo bay vào phố
Tím hoàng hôn sâm cầm gọi bạn tình
Mời bạn về đây ngắm trời thu biếc xanh
Xào xác gió Tây hồ trăng lung linh đáy nước
Viết tiếp trang thơ cùng bay cao mơ ước
Hẹn nhé tháng Mười nối tiếp những ngày vui.
ĐÔI CHÂN TRẦN
Con có hoa ngày mùng 8 tháng ba
Còn mẹ chỉ có "tháng ba ngày tám"
Những tháng ngày đói nghèo u ám
Trùm lên quê hương và cuộc đời mẹ cha
Đôi chân trần đi khắp cánh đồng xa
Gánh rét nàng Bân đi qua mùa giáp hạt
Tìm sắn tìm khoai thay bát cơm gạo trắng
Con lớn khôn lên bằng khoai ngọt sắn bùi
Đôi chân trần in dấu khắp nơi nơi
Quang gánh trĩu vài chìm vào sương sớm
Nay con đủ đầy nghĩ về thời xa vắng
Mẹ đã đi về miền mây trắng còn đâu.
Nguyễn Mạnh Thắng
Bút danh: Ngô Thắng
XÁC THỜI GIAN
Những tờ lịch Blốc trên tường
Hàng ngày bóc xuống tôi thường cất đi
Có người hỏi: “Để làm gì?”
Xếp vào một chỗ, phòng khi còn dùng.
Mặt ngoài in số to đùng
Mặt sau giấy trắng tôi dùng làm thơ
Tôi nghèo vốn dĩ từ xưa
Xác thời gian thải, cũng vừa nghĩ suy !
Những năm chống Mỹ gian nguy
Vỏ bao thuốc lá còn ghi thư tình...
Ngày nay sống giữa hòa bình
xác thời gian thải sao mình bỏ đi ?
Đời cần hai mặt nghĩ suy
Sao không lật trái để ghi đôi điều?...
BON SAI
Uốn mềm từ gốc lên cành
Thế Rồng, dáng Phượng cho thành Bon Sai...
Đời cây cảnh chả giống ai!
Sẹo chồng lên sẹo, U chai đầy mình
Làm vui mắt kẻ đa tình
Tự do...kẹt giữa sứ sành bủa vây
Trí cao vít xuống hàng ngày
Thanh tao...Chịu uốn dưới tay kẻ phàm...!
NỬA MÙA THU CÒN LẠI
Trắc trở một chuyện tình
Trái tim yêu vô tội
Chiếc lá tự rơi,
Mùa thu không có lỗi
Một tiếng thở dài
Hoàng hôn còn bối rối
Sóng biển oằn mình
Chịu mặn mòi, hoang dại
Nửa mùa thu còn lại
Sóng sánh giọt nắng chiều
Cỏ...Ngàn đời vẫn thế
Mướt xanh bờ tình yêu...!
CHÍN NĂM
Tình em khó giải thành lời
Từ khi lẻ bóng...Thành đôi bấy giờ!
Cuộc tình như ở cõi mơ
Mà sâu nặng thế, không ngờ “Chín năm”
Sóng tình...Xô lệch gối chăn
Chín năm...Gửi lá sang cành cho nhau
Với em là mối tình đầu
Còn anh là mối tình sau nữa rồi !
Em cười, đổ lỗi “Tại giời”
Giá như ngày ấy em mời đừng sang
Câu thơ anh viết dở dang
Trăng em khép mở đợi làn “Gió đông”
Một mình em ngủ trong phòng
Nhà em cửa đóng, then trong không cài...
Chẳng còn biết đúng hay sai
Nhớ ngày xưa ấy cả hai ngại ngùng.
Một thời thơ mộng, trẻ trung
Em như ngọn lửa thổi bùng trong tôi...
Chín năm... giờ đã xa rồi
Vẫn đầy ăm ắp một thời vào thơ.
Em giờ nhớ lại ngày xưa
Chuỗi ngày nũng nịu ngây thơ vụng về
Chín năm đầu gối, má kề...
Yêu anh, em vẫn chưa hề yêu ai
Trao duyên vì một chữ “tài”
Đam mê một thuở, không phai trong lòng
Xa rồi, còn nhớ, còn mong
Cái duyên đày đọa bên trong cái tình...!
TÌM LẠI CUỘC ĐỜI
Cõi trần còn chút đa đoan
Ấm hơn đất Phật bỏ hoang - Không tình...
Có thành công - Có hư vinh
Cõi trần còn những chuyện tình dễ thương
Gửi thân vào chốn linh thiêng
Dựa vào đâu...Lúc ngả nghiêng cõi lòng
Những khi thần khí trào dâng
Nụ cười ai... khỏa sóng ngầm tan đi...
Biết là con gái có thì...
“Cuộc đời tìm lại” còn gì nữa đây
Anh xin giấu hộ điều này:
Thơ em, em đã nhờ thay tên người...
Cõi trần vui lắm em ơi !
Đôi khi...Tủm tỉm cả nơi không người...
Tình anh, từ dạo đánh rơi
Nhặt lên...Đã bén tay người nhặt lên!
Giá em đừng ở cõi tiên
Cõi trần...Ta đã bén duyên nhau rồi.
Giờ em tìm lại cuộc đời
Nhặt từng mảnh vỡ nụ cười ngày xưa.
Tình người đã chín thành thơ
“Cuộc đời tìm lại” Bao giờ sang trang?...
Đoàn Ngọc Nghi
THU NHỚ BẠN
(Tặng những đồng đội không trở về)
Điếu thuốc chuyền tay cả chục thằng
Giành nhau đột cửa lúc xung phong
"Cậu ở may về chăm sóc Mẹ
Mình đi nỡ…Mẹ có em Hằng!"...
Chiến trận qua rồi mấy chục đông
Lòng chưa quên được buổi ven sông
Bạn tôi nằm lại bên ngầm vượt
Đau cánh cò rơi…! Lạ xứ đồng
Thời gian lặng lẽ thả xuôi dòng
Thoáng chốc nay đầu đã phủ bông
Nằm nghe khắc khoải thu trở dạ
Sương về các cậu có lạnh không!!!
Cõi lạ Cửu tuyền bạn thấu chăng
Tiểu đội còn tôi - Mỗi một thằng
Thu sang bấc gọi thường quên ngủ
Kể về các cậu với làn trăng.
Thu Hà Nội, 2018
VỀ VỚI ANH ĐI
Em có về quê ta Cống xuyên không
Thăm cánh lúa căng ngực thời con gái
Đường xà cừ thả bóng râm mềm maị
Cánh cò chao theo gầu nước Bác Hồ
Em hãy về quê ta Cống xuyên đi
Nghe tiếng mẹ ru ngân hồn canh cửi
Giọng chèo ai buông chiều thu vời vợi
Man mác sông làng hoa tím bèo sen
Ta đưa em tìm kỷ niệm thân quen
Thăm bãi đáo sân bi thời thơ dại
Cây bàng già vào đông co mình laị
Gió bấc về giơ cành với khẳng khiu
Về quê anh nghe chuông vọng chùa chiều
Ta dẫn em thăm những người mê chữ
Những Thi sỹ vắt nhựa đời lam lũ.
Mượn bút nông điền vỗ mẩy vần thơ.
DÁNG MẸ
Mẹ ngồi bới đống dại khôn
Nhặt gần thế kỷ để dồn đến nay
Nắng mưa, no đói, tháng ngày
Nâng niu bùi đắng ngọt cay kiếp người
Nhục vinh đo khắp nẻo đời
Vai gầy một gánh ngược xuôi tảo tần
Rạn dầy nắng hạ mưa xuân
Thả rong quên nhớ, xa gần rẻo đê
Mồ hôi rơi mặn lối về
Chân gằn đuổi bóng nón mê rãi rầu
Nai quần lẳn vết đồng sâu
Cho con ngọt bát canh bầu hè oi
Ngót trăm năm gánh cuộc đời
Lưng oằn cổ nhướng thấy trời thêm cao
Thoi đưa bấc cạn, dầu hao
Nhập theo Thánh chúng Mẹ vào hư vô.
MỘT ĐÊM LÀM VỢ
Mấy ngày tranh thủ đi bê (B)
Trầu xui pháo rủ em về bên anh
Giường tre khăn cưới lều tranh
Ngây thơ con gái duyên lành em trao
Một đêm hạnh phúc dâng trào
Sớm mai trả phép gói bao nỗi niềm
Cánh chim bằng vỗ trăm miền
Trường sơn, Quảng trị, bưng biền, Ai lao
Rồi hôm làng xóm nghẹn ngào
Bến côi sét nổ xé cào ruột tơ...
Năm mươi năm khói hương mờ
Năm mươi năm níu giấc mơ chồng về
Bèo sen nở tím sông quê
Vít trăng hỏi gió câu thề... Anh ơi!...
Thu tàn đếm giọt sương rơi
Gối đong nước mắt. đầy vơi kiếp sầu
Lời yêu đâu? Dáng hình đâu?...!
Nghĩa trang ngờì ngợi chút màu vinh quang
Đò chiều quá buổi chèo ngang
Tự hào cả nước nhỡ nhàng mình em
Trọn đời làm vợ một đêm.
THƯƠNG TRĂNG
Viết tặng vợ
Gói hai mươi cái xuân xanh
Ngây thơ Trăng đậu lều anh lính nghèo
Chênh chao bẻ lái vít chèo
Tay em xóa hết cảnh neo chữ hàn
Trải non bốn chục đông tàn
Xốp mây đâu rải chen làn tóc mây
Cho tôi hạnh phúc đong đầy
Thương Trăng giờ hết má hây, môi hồng.