Chùm thơ của Nguyễn Thế Phú

Thứ sáu - 18/02/2022 08:10
Chùm thơ của Nguyễn Thế Phú
Nguyễn Thế Phú
 
MƠ LẠI NGÀY XƯA
 
Sân trường xưa vẫn ngày xưa
Tán bàng vẫn đứng trú mưa...thuở nào?.
Vẫn thời em thấp anh cao
Giọt sương đâu bỗng đậu vào tóc em.
Nhớ lần thầy phạt đứng nghiêm
Em ngồi khúc khích bàn bên - em cười!...
Dỗi hờn tôi chẳng thèm chơi!..
Thời gian cứ lặng lẽ rồi...lớn khôn.
Bao mùa nắng lửa mưa tuôn
Đời trai cuối bể, đầu truông - chiến trường...
Đêm nằm mơ bóng người thương
Vẫn chờ tôi trước cổng trường ngày xưa
Vẫn cùng tôi đứng trú mưa
Thoảng nghe trên tóc hương vừa bay đi?!..
 
 
TRĂNG CHIỀU
 
Đường ảo vọng xa xăm...đường ảo vọng
Ngoái lại nhìn bóng nắng đã ngày xưa
Ta mộng mỵ giấc chiều mây vần vũ
Lòng bâng khuâng thương biết mấy cho vừa?!.
 
Dẫu đã chắc người xưa không ngoái lại
Ta vẫn mơ ngày ấy sẽ quay về
Để trăng chiều ấm lại bến sông quê!..
 
Ta mải miết kiếm tìm trong cõi nhớ
Dẫu từ lâu thần tượng đã phai mờ
Người như con diều đã vèo bay theo gió
Bỏ mảnh dây chiều rớt lạnh bến sông xưa!!.
 
Ta đã trao cả thuở ban đầu
Người chỉ để lại cho ta nỗi nhớ
Nhìn trăng đứng - trăng tà - ta thấy sợ
Trăng trôi hoài - trôi mãi - biết về đâu?!..

 
MƠ LẠI HƯƠNG SƠN
                        *Nhớ Nguyễn Bính
 
Rừng mơ - vờn mây trắng
Đường chiều - lặng khách thơ
Suối tiên chèo giỡn sóng
Bóng ai trong sương mờ?!.
 
Chim gọi nhau về tổ
Gió ngàn lừng hương say
Bóng chùa xa mờ tỏ
Mang mang nai gọi bầy…
 
Lung linh tròn thạch động
Giọt sữa trời lung linh
Như lạc vào cõi mộng
Mời gọi khách đa tình?!.
 
Dưới vòm hang thăm thẳm
Lắng đọng thời gian trôi
Nghe như mùa xuân gọi
Đá non đang vươn chồi?
 
Bao năm miền biên ải
Đêm - suối nghe rì rào
Mơ chiều xưa trở lại
Chợt tan thành chiêm bao?!..
Mong một chốc bất ngờ thuyền xịch đỗ.

Phú Thế
 
GỬI NGƯỜI MỘT CHÚT HEO MAY
 
Nắng vàng hoe đỉnh Đầu Rồng
Sương giăng lấp lóa, khiến lòng nao nao.
Núi như chỉ thắm xâu vào
Ngả nghiêng bước thấp bước cao vó rền...
Bản xa lọn khói bay lên
Mận, đào thấp thoáng đan nền thảm xanh.
Phất phơ Thác Bạc giăng mành
Lô nhô đá nhọn đứng canh Cổng Trời.
Ruộng thang như sóng lượn bơi
Khe sâu suối chảy lưng đồi chợ nghiêng.
Toòng teng xà tích làm duyên
Ô xòe ngũ sắc, cổ viền khăn xanh.
Bập bùng lửa cháy reo quanh
Kéo mùa đông lại em - anh say rồi!..
Sáo Mèo, kèn lá, đàn môi…
Bồng bềnh phố núi đứng ngồi cùng mây…
 
Người về em nắm cổ tay
Gửi theo một chút heo may...
Làm quà!..
 
SaPa, 2016
 
 
NHỚ MÙA ĐÔNG HÀ NỘI
 
Lá vàng ngập đầy...nỗi nhớ
Một mình trên phố mờ sương
Hoàng thành tường rêu dáng đổ
Bâng khuâng trên mỗi con đường!...
 
Đầu đông gió về se sắt
Mờ xa khuất bóng sâm cầm
Hồ Tây chiều mênh mông gió
Vương hoài...sóng đổ - ngàn năm...
 
Ngập lòng trào dâng nỗi nhớ
Một thời Hà Nội - niềm thương
Cành bàng xót vài chiếc lá
Nhẹ rơi buồn bã bên đường!...
 
Đâu đây chuông chiều văng vẳng
Thâm trầm báo hiệu đông sang
Em vừa choàng thêm chiếc áo
Hương thu phảng phất mơ màng...
 
Cổ Ngư chiều về Đông Thái
Tan trường rộn bước chân em
Bài thơ níu tình vụng dại
Cùng bao kỷ niệm êm đềm...
 
Hồ gươm gió gờn gợn sóng
In hình tháp bút vươn cao
Ru ta nhớ về một thuở
Mùa đông - giã biệt*...năm nào?!.
 
Lá bay theo mùa lá rụng
Guộc gầy theo tuổi thơ ta
Muôn nẻo đường đời xa lạ
Hằng đêm gối đẫm...lệ nhòa!..
 
Phương xa người ơi có nhớ?..
Mỗi lần Hà Nội vào đông
Ba sáu phố phường xưa cũ
Vẫn nguyên vẹn mối tơ lòng?!..
*Mùa đông năm 1946 quân ta tạm rút ra khỏi Hà Nội

Nguồn tin: HNV.

Tổng số điểm của bài viết là: 4 trong 1 đánh giá

Xếp hạng: 4 - 1 phiếu bầu
Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây