Nguyễn Hồng Vinh
NHỮNG PHÚT LẶNG IM
Giữa hai trận đánh
Bầu trời như cao lên
Mây không trôi
Cây đứng lặng
Cỏ nằm im
Đất ngủ bù sau đợt bom rải thảm
Chiến hào nhiều tiếng ngáy
Riêng mình anh thức đọc thư em
Rất có thể chỉ ít phút nữa thôi
Kỷ vật này sẽ theo anh nằm sâu dưới đất!
Quê nhà đang vào vụ gặt
Hết đồng thấp, đồng cao
Em đầu trần gội nắng
Vì nón trắng cũng là điểm ngắm
Của “con ma”, “thần sấm”!
Trận đánh diễn ra nửa tiếng
Bom ạt ào, mù bụi đất
Tiếng nổ đinh tai nhức óc
Xe tăng địch tràn lên
Bị pháo ta chặn bước
Tiểu đoàn đẩy lùi đợt tiến công!
Bầu trời lại lặng im
Bạn thân đã về cõi âm
Anh mất nửa cánh tay
Nuốt nước mắt, tìm hoa rừng rải mộ…
Về lại xóm thôn
Ôm chầm em trong lặng im
Cả một đời người lính
Trải bao lần giữa hai trận đánh
Lằn ranh sinh - tử mỏng manh
Nay mới được những phút lặng im
Tan trong Hạnh phúc!...
NƠI ẤY - LÀNG CHÙA
Tặng nhà thơ Nguyễn Quang Thiều(1)
Tôi càng hiểu vì sao văn thơ anh hay nhắc tới làng Chùa
Không chỉ vì có mẹ, cha sinh anh ở đó
Mà các ông, bà, chú, bác cùng dòng họ
Dạy anh đạo lý làm người!
Đứa con đầu lòng của anh sinh ở nơi xa
Anh kể với vợ, con điều thẳm sâu từ tình làng, nghĩa xóm:
“Tết Nguyên đán em đưa con về quê nội
Hàng xóm qua rào rối rít gọi tên con
Làng ta đấy, cha lớn lên từ đấy
Làng nghiêm khắc yêu thương, làng đón nhận, chối từ...”(2)
Học ở Cuba, xa nửa vòng trái đất
Ngày đêm trào nỗi nhớ làng Chùa
Nơi có dòng sông Đáy chảy vào đời
“Âm thầm vỗ trong tôi
Âm thầm vỗ cuối nguồn”
Tết đến, những cô thiếu nữ trắng xinh cười dậy sóng
Hương thơm lá dong, đậu xanh và gạo nếp lan tỏa một vùng…
Làng Chùa anh, Tết về có hai cái cổng
Cái ở đầu làng đón người tha phương về quê sum họp
Cổng ở cuối làng đón người từ cõi âm về vui Tết trần gian
Người đã khuất, vẫn có mặt trong mâm cơm thương nhớ!
Sáng mồng Một, cả dòng họ đánh trống, dâng hương
Sau lễ Tổ trang nghiêm là lễ vinh danh
Những người đã thành công trong đường đời, sự nghiệp
Làm vẻ vang tên gọi làng Chùa!
Làng Chùa vào thơ anh
Không chỉ là ký ức
Dịu êm và ngọt mát
Mà còn là những bài học làm người từ thuở ấu thơ
Ký ức ấy đã thành điều kỳ diệu!
Anh từng đưa những người bạn Mỹ
Về làng Chùa dự đón Tết đầu năm
Họ rất vui khi thưởng thức cá rán, bánh chưng xanh
Rồi ra sân đình xem lễ hội
Thấu cảm điều thiêng của văn hóa Việt Nam!
Làng Chùa kết nối quá khứ - hiện tại - tương lai
Kết nối bang giao bạn bè quốc tế
Thế giới biết Việt Nam
Hiểu sức mạnh văn hóa Việt Nam
Bằng những câu chuyện đời rất thực
Qua những trang văn cuốn hút
Ngồn ngộn sức sống làng quê
Có bóng dáng làng Chùa yêu dấu
Nơi nuôi dưỡng anh thành Nguyễn Quang Thiều!
Hà Nội, sát Tết Giáp Thìn 2024
[1] Nguyễn Quang Thiều hiện là Chủ tịch Hội Nhà văn Việt Nam.
[2] Những câu in chữ nghiêng là thơ Nguyễn Quang Thiều.
NGÀN NĂM TRƯỚC, NGÀN NĂM SAU…(1)
Anh sợ lạc mất em
Giữa sóng lừng biển cả
Trên núi đá tai mèo
Và dòng sông mùa lũ!
“Một ngàn năm thuở trước”(2)
Dù không thuộc về nhau
Một ngàn năm về sau
Ta cần nhau mãi mãi!
Lời em xát muối mặn
Vào vết thương hằn sâu
Bên bãi cát hoang vu
Chim lạc đàn tan tác
Chính em “giày vò” anh
Suốt đêm đông tê tái
Chính em chặn bình minh
Để sầu đau hoa trái!
Thế gian này “sầu thảm”
Vì em xa lánh anh
Trái đất này hoang vu
Bởi em đang chạy trốn!
Cho dù đàn thú dữ
Nó vẫn yêu đàn con
Cho dù em ghét bỏ
Đời này còn nhân văn!
Đầu năm 2024
[2] Những chữ in nghiêng là thơ của Như Bình.
KHÁC BIỆT VÀ DỊ BIỆT
Giữa giao mùa Xuân - Hạ
Công viên cạnh nhà như bức tranh thêu
Cây Phượng mơn mởn tán non
Hoa sữa lá vàng chen nửa
Cây Ban trơ cuộng nhiều cành
Riêng Cọ vẫn mướt tán xanh
Còn Sưa phô hoa màu trắng...
Sự khác biệt của muôn loài làm nên sự sống
Như thơ anh không giống thơ tôi
Anh thích thể thơ lục bát
Chị ưa thất ngôn tứ tuyệt
Còn tôi, yêu thơ tự do...
Khác biệt làm nên hương sắc
Tạo nên sức hút nam châm
Khám phá vỉa chìm, góc khuất
Ghét, yêu chìm nổi lòng người
Khác biệt không phải là dị biệt
Đối lập đời sống con người
Chỉ dùng những lời hoa mỹ
Để “phán” thiên hạ cho oai?!
Ai chân thành, ai tâm huyết
Ai thích ảo vọng, siêu hình
Bạn đọc đời này đâu dễ
Nghe người “giáo huấn chúng sinh”?!
Nước khi trong, khi đục
Sông bên lở, bên bồi
Vẫn hai bờ sự sống
Chảy dài cánh đồng vui
Khác biệt - Dị biệt người ơi
Không thể chung đường, chung lối
Và thơ anh không thể dối
Bản chất hiện hữu của Đời!
Tháng 5/2024
THONG THẢ NƠI Ở ẨN
Tặng Nhà thơ Dương Kỳ Anh
Anh nói về ở ẩn
Giữa nhà vườn mát xanh
Có hàng cây xòe tán
Và hoa quỳnh nở đêm
Anh mong ngày “thong thả”(1)
Đêm một giấc bình yên
Sáng dạo vườn chim hót
Trưa, bát canh cua đồng…
Rồi anh xem giá sách
Đã nhuốm màu thời gian
Mà sao giờ từng trang
Tiếng em như đồng vọng?!
Đây ảnh hình hoa hậu(2)
Bích Phương tự thuở nào
Cùng anh ra thế giới
Sánh người đẹp năm châu!
Còn đây trang phóng sự
Thế thái và nhân tình
Đầy nỗi niềm phẫn uất
Bọn lọc lừa, gian manh…
Danh tiếng Dương Kỳ Anh
Náo nức trang báo giấy
Giữa phố Hồ Xuân Hương(3)
Bao cuộc thi sôi nổi!
Muốn quên mà không thể
Ở ẩn đâu dễ nhòa
Những chữ, câu trang báo
Gói vui buồn đã qua!
“Ngỡ ngàng quên đi tất cả
Ai hay, ta tự dối mình
Câu thơ – đáy lòng Nguyễn Trãi
Tiếng đời vẫn dội Côn Sơn!
“Tương đối” thôi Anh ạ!
Anhxtanh dạy rồi
Muốn cuộc đời thong thả
Trái tim cứ cất lời
Giục ta ngồi bàn viết
Bởi tiếng Đời sinh sôi!...
Đầu năm 2024
[3] Trụ sở báo Tiền Phong ở Hồ Xuân Hương.